Siêu Quậy Nổi Loạn - Chương 20

Tác giả: Nazu

Lại nói về a đứa kia. Sau khi bị nó lôi xềnh xệch ra khỏi quán cà phê, hắn khó khăn lắm mới giằng được áo ra khỏi tay nó. Bực mình, hắn quát ầm lên :
- Cậu làm cái trò gì vậy ? Không đâu tự dưng lôi tôi ra ?
- Không đâu ? Chẳng lẽ để cậu ở lại làm kì đà cản mũi họ ?
- Cản mũi ? Ai ?
Ặc, xem chứng tên này cũng có chỉ số IQ trong tình yêu thấp gớm. Nó cũng hét lên với tần suất âm thanh chẳng kém gì hắn :
- Bạn thân tôi với thầy Minh chứ còn ai nữa. Chuyện tình yêu của bạn tôi mà không thành là tôi tính sổ với cậu đó.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn càu nhàu :
- Đằng nào tôi cũng ra rồi còn gì. Nếu không thành là do hai người bọn họ chứ tại gì tôi.
- Nói cái gì đấy ? Cậu định trù bạn tôi à ?
- Là cậu khởi xướng trước mà. Tôi chỉ nói nếu thôi.
- Không có nếu gì hết.
- Cậu…
- Thôi thôi, xin hai người, nhìn xung quanh đi.
Kiệt lắc đầu bó tay, phải nhảy vào giữa can mới ngăn nổi hai ngọn lửa đang bốc phừng phừng này. Bấy gờ, hai đứa mới nhìn ra xung quanh thì phát hiện ra một điều. Đó là… cả hai đang ở trong tình trạng vô cùng “nổi bật” với những ánh mắt tò mò của người đi đường.
- Nhìn gì, nhìn gì ? Chưa gặp vụ cãi nhau nào à ?
Bực mình, nó xua tay, gắt lên với mấy người đứng gần. Lập tức, những tiếng xì xào vang lên :
- Cặp này nhìn cũng… đẹp đôi gớm nhỉ.
- Thôi thôi. Cặp đôi nhà người ta cãi nhau. Chúng ta đứng đây làm gì ?
- Chậc, yêu nhau lắm cắn nhau đau.
-…
Cái… cái gì đó ? Nó và hắn thành một cặp từ khi nào vậy. Nó định gân cổ cãi lại thì bị Kiệt kéo tay, nói nhỏ :
- Bỏ đi. Đừng nói gì thêm ? Càng phủ nhận bọn họ càng khẳng định thôi.
- Nhưng…
- Chúng ta về trường đi. Đừng ở đây nữa.
Nó đành miễn cưỡng bước theo sau Kiệt, cố gắng bỏ ngoài tai lời nói cảu đám người kia. Hừm, cái đồ mắc dịch kia lại chẳng có phản ứng gì mới bực chứ. Nhìn cái mặt kia. Ủa, hình như nó hoa mắt ? Nó vừa thấy hắn… cười thì phải. Ài hoa mắt rồi !
* * *
- A ! Hỏng rồi ! Tớ quên đồ ở phòng tập rồi !
Nó bất ngờ hét lên khi cả ba đã vào trường an toàn. Kiệt khẽ cau mày rồi nhẹ nhàng hỏi :
- Có cần phải qua lấy không ?
- À thực ra thì…
- À mà có lẽ nên lấy đi. Nếu để đó, có thể học sinh các lớp có thể dục sẽ học ở đó, có khả năng sẽ mất đồ mất.
- Vậy… – Nó ngập ngừng, muốn nhớ Kiệt đi cùng nhưng… ngại quá >....<.
- Không thấy sao ?
- Không có. Tôi tìm kĩ lắm rồi.
- A, đê tôi tìm cho.
Sau năm phút tìm kiếm…
- Đây rồi !
Hắn lôi ra một ái túi xách màu hồng phấn có đính nơ to, nhìn rất dễ thương. Nó hạnh phúc reo lên :
- A ! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.
Cúng lúc đó, một âm thanh vang lên hòa lẫn với tiếng hét của nó.
“Kétttt…”
Nó và hắn giật mình nhìn ra phía cửa.
- Hỏng… hỏng rồi. – Nó lắp bắp.
- Cửa… đóng rồi. – Hắn cũng hoảng hốt không kém.
Hai đứa cũng quay ra nhìn nhau và…
- AAAAAAAAAAAA!!!
- Không lẽ hôm nay chúng ta phải ở lại đây ? – Nó lo lắng.
- Thử gọi to bảo vệ xem.
Hai đứa vội vã chạy ngay ra cửa. Đập cửa bình bình gọi đến khản cổ nhưng cửa không hề có dấu hiệu lay chuyển. Híc, không lẽ đêm nay cả hai phải ở đây thật ?
- Chúng ta…tính sao đây?
Nó lo lắng, mắt liếc ngang liếc dọc. Ở đây không có chăn đệm gì cả. Đêm ngủ ở đây e không ổn. Hắn còn chưa kịp trả lời thì…
“Phụt”. Hàng loạt bóng đèn trong phòng tập phụt tắt. Cả căn phòng chìm trong một màu đen huyền bí.
- AAAAAAAAAAAA!!!
Nó hốt hoảng ôm trầm lấy hắn. Nó vốn dĩ rất sợ bóng tối mà. Chắc chắn bảo vệ đã ngắt cầu dao điện của tất cả phòng tập rồi. Hức. Giờ này cũng không còn sớm nửa. Không gian trong phòng tập rất lạnh lẽo. Có lẽ còn đang càng lúc càng lạnh hơn. Nó thực sự cảm thấy rất lạnh, người run lên.
- A, cậu đi đâu vậy?
Nó hốt hoảng hỏi khi thấy hắn buông nó ra, quay người định bước. Hắn im lặng, không trả lời. Không gian tĩnh mịch đến đáng sợ. Bỗng, một chiếc áo khoác nhẹ nhàng trùm lên người nó. Bất ngờ, nhưng nó biết ngay là của hắn, miệng lí hí hai từ “cảm ơn”.
- Không cần cảm ơn tôi đâu. Có lẽ đêm nay phải ở lại đây thật rồi. Điện thoại tôi hết pin, không thể gọi cho ai được. Còn điện thoại của cậu đâu?
- Tôi…tôi quên mang rồi.
Hắn khẽ thở dài. Qua ánh sáng dịu dàng của mặt trăng hắt từ ô cửa sổ nhỏ bé bên trên, trông gương mặt hắn rất đẹp, đẹp đến mức khiến nó tưởng chừng như thời gian đang ngưng đọng, khiến nó tưởng như cả thế giới chỉ có mình hắn.
Lung linh, huyền ảo, khung cảnh này thật lãng mạn.
Nếu tất cả chỉ là mơ…
Xin cho em đừng bao giờ tỉnh lại…
Hãy cứ để em đắm chìm mãi…
Trong khoảng thời gian chỉ có anh và em…
“Ào!”
Mưa rồi. Cơn mưa xối xả bên ngoài mang theo luồng không khí lạnh dần tràn vào căn phòng. Nó giật mình ngước mắt nhìn qua ô cửa sổ nhỏ. Lạnh quá! sao càng lúc càng lạnh thế này?
- Đừng lo, có tôi ở đây rồi!
Hắn đột ngột ôm lấy nó, dùng hơi ấm của mình ủ ấm cho nó. Bờ môi dịu dàng tìm tới môi nó trong thứ ánh sáng huyền ảo của mặt trăng. Một chút hơi ấm… nhưng có lẽ, cũng đủ để xua tan cái ạnh của màn đêm.
Chầm chậm, đôi mắt nó khẽ nhắm lại. Giấc ngủ dần tìm đến…những giấc mộng đẹp bắt đầu đồng hành cùng nó.
* * *
- Hai người này…làm gì ở đây vậy?
Tiếng hét thất thanh của một cô gái vang lên. Nó mệt mỏi mở mắt. Ồ, trời sáng rồi sao? Nhanh thật, vậy là đã qua một đêm rồi.
Có anh bên em, thời gian sao trôi nhanh quá…
Có anh bên em, giấc ngủ như bình yên hơn…
Có anh bên em, em sẽ tưởng chừng như có cả thế giới…
- À, tôi…
- Hai người…hai người cả đêm ở lại đây sao? – Cô bạn kia mắt tròn mắt dẹt.
- Tại…
- Cũng gan quá nhỉ?
- Ở với nhau trong phòng tập cả đêm à? Liệu xảy ra chuyện gì chưa vậy?
- Ha ha, không có mới lạ đấy. Trốn vào đây ở cùng nhau à?
-…
Nhưng tiếng xì xào bàn tán vang lên. Nó nóng mặt, xấu hổ vô cùng. Nhưng một mình nó không đấu lại đám người kia. Quay mặt sang, thấy hắn vẫn đang ngủ, còn đang ôm rất chặt nó nữa chứ. Nó hất vai hắn, gọi:
- Này, dậy đi, rắc rối rồi!
Im lặng…
- Dậy đi, dậy đi! – Nó lay mạnh hơn.
Vẫn im lặng…
- Cậu có dậy không thì bảo?
Nó tức giận đẩy mạnh hắn và…
“Rầm”. Cả người hắn đổ xuống sàn trong khi mắt vẫn đang nhắm.Nó hốt hoảng đưa tay sờ lên trán hắn. Nóng quá! Thì ra không phải hắn ngủ, mà là…ngất rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc