Siêu Quậy Nổi Loạn - Chương 22

Tác giả: Nazu

- A, cậu ấy tỉnh rồi!
Vừa thấy mai mắt hắn động đậy, nó lập tức nhào tới. Kiệt và thầy Minh cũng phải chú ý bởi tiếng hét của nó. Cả hai cũng nhào tới bên giường bệnh của hắn. Đôi môi hắn tái nhợt, dù đang cố nở một nụ cười nhưng trông vẫn hết sức mệt mỏi. Nó không kìm được khóc nấc lên:
- Cậu… hức… sao lại… hức… lại làm như vậy?
Hắn dịu dàng vuốt tóc nó, muốn mở miệng nói nhưng lại không biết nói gì. Bỗng nhiên, hắn ngẩng lên nhìn thầy Minh và Kiệt, chậm rãi nói:
- Tôi có chuyện riêng cần nói với Du, hai người ra ngoài một lát được không?
Hai người nhìn nhau một lát. Tất nhiên cả hai đều không muốn ra ngoài. Nhưng dù gì hắn cũng là người đã cứu nó. Có lẽ nên dành cho hắn một chú ưu ái. Vậy là hai người không nói thêm câu gì, lẳng lặng ra ngoài.
- Thôi nào đừng khóc nữa.
Hắn cười rất ôn hòa, vuốt mái tóc mềm mượt của nó. Nó ngước mắt nhìn lên, khẽ cau mày:
- Sao cậu lại đỡ quả bóng đó? Hơn nữa, sao Nhiên lại làm vậy? Cô ấy…
- Du! – Hắn thở dài thườn thượt. – Đừng trách cậu ấy, là tại tôi cả.
- Không đúng. Lần này rõ ràng là do cậu ấy sai mà. Sao lại là cậu?
- Cậu có lẽ chưa hiểu được đâu. À, có muốn biết vì sao tôi đỡ giúp cậu quả bóng đó không?
Nó cật lực lắc đầu. Hắn hắng giọng, cười cười:
- Lâm Ngọc Du, nghe cho rõ nhé. ANH YÊU EM!
Hắn bất ngờ nói ra ba chữ đầy ý nghĩa. Nó đơ ngay tại chỗ, mắt mở to ngạc nhiên không chớp. Hắn cười bối rối, thò tay vào túi, móc ra một chiếc hộp, bên trong là chiếc nhẫn bạc đính một viên rubi nhỏ đỏ chói, được chế tác tinh xảo thành hình một bông hoa hồng xinh xắn. Nó ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn hắn. Mất mấy giây, hắn mới để trái tim bình tĩnh được mà nói ra điều hắn đang muốn:
- Làm bạn gái anh nhé!
Nó lại tiếp tục ngẩn ra. Tâm trí bây giờ có lẽ đang lơ lửng trên mây rồi. Nhìn cái mặt ngơ ra của nó mà hắn muốn phì cười. Tim nó giờ cũng đang đập loạn xạ. Nó cũng không hiểu nổi cảm giác của mình. Tình cảm dành cho hắn cũng không xác định được là tình cảm gì. Hắn thở dài. Xem chừng phải cho cô bé này nếm chút hương vị tình yêu thì mới trả lời được đây. Nghĩ là làm, hắn tóm lấy cổ nó, kéo gương mặt nó kề gần lại mặt mình và… hai đôi môi chạm nhau. Hắn điệu nghệ đưa lưỡi. Còn nó lại mở to mắt ngạc nhiên hết mức…
Sau khoảng một phút, thấy nó sắp không thở nổi, hắn mới buông ra, tiếp tục lặp lại câu nói lúc nãy:
- Làm bạn gái anh nhé!
Nó gật đầu trong vô thức. Hắn nở nụ cười mãn nguyện. Mãi về sau này, khi nhắc lại lần tỏ tình của hắn, chính nó cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý nữa.
* * *
- Người yêu ơi, anh muốn ăn cam!
Hắn cười lớn, vẻ nũng nịu, nó xấu hổ ném quả cam về phía hắn:
- Ai là người yêu của anh?
- Người nào vừa gọi anh là anh ấy.
Nó đỏ bừng mặt. Lỡ mồm rồi. Nhưng ở bên hắn, nó lại có cảm giác rất ngọt ngào.
- Du, lại đây nào!
Hắn vẫy tay gọi nó, khóe miệng thấp thoáng nụ cười gian xảo. Nó cảnh giác, lừ mắt:
- Có gì không?
- Có thứ này tặng em thôi mà? – Hắn nháy mắt nghịch ngợm, tay xòe ra chiếc day chuyền cũng có bông hoa hồng bằng rubi giống chiếc nhẫn của nó, có vẻ như là đồng bộ với chiếc nhẫn. Nó dè chừng bước về phía hắn. Nhưng còn chưa kịp đến bên giường bệnh đã bị hắn kéo mạnh, ôm chặt vào lòng. Nó giãy giụa thế nào, hắn cũng không chịu buông:
- Cả đời anh cũng không buông em ra đâu. Đừng hòng chạy!
Nó lườm hắn, tay vẫn cố sức đẩy hắn ra:
- Đáng ghét! Có bỏ ra không thì bảo? Không bỏ thì ai cắt cam cho anh ăn hả?
- Không cần cam. Chỉ cần em thôi. – Hắn cười gian.
“Cạch”. Cánh cửa phòng bật mở. Thầy Minh và Kiệt đã mua đồ ăn về, đang định cặp Ⱡồ₦g cháo lên bàn thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
“Rắc rắc”. Cả hai hóa đá tại chỗ. Mắt nhìn trân trân hai người trước mặt. Nó xấu hổ vội vàng đẩy hắn ra. Nhìn đôi má ừng hồng của nó, thầy Minh và Kiệt chỉ còn biết cười buồn.
- Lần sau là chúng ta ra đề phải không?
Đặt cặp Ⱡồ₦g cháo lên bàn, thầy Minh nhẹ nhàng hỏi.
- Dạ phải. – Nó gật đầu ngay tức khắc.
- Vậy em muốn thi gì.
Nó cười xấu hổ. Chăng biết phải thi gì bây giờ. Nghĩ hoài không ra. Thi thể thao thì chắc chắn không ổn. Thi các kiến thức trên lớp thì nó cũng không tệ, nhưng dạo này chểnh mảng học hành, chẳng biết có ổn không. May ra cái khoản làm loạn trường học thì còn có thể…
A, đúng rồi! Làm loạn trường học! Trong đầu nó chợt nảy ra một ý…
Chap 5.16
* * *
- Cái gì, lôi kéo học sinh nổi loạn á?
Hà Yên mở to mắt, hét toáng lên khi nghe yêu cầu của nó. Nó ngoáy ngoáy lỗi tai càu nhàu:
- Việc gì cũng phải nói nhỏ chút chứ.
- Thôi được rồi, thì nói nhỏ. Cậu làm cái trò gì mà lại ra yêu cầu thi thố lạ vậy hả?
- Có gì đây. Điều này cũng thể hiện sức hút của hai nhóm chúng ta mà. Ai thu hút được nhiều học sinh nổi loạn theo phe mình thì thắng. Có vậy thôi.
- Cậu không thể ra yêu cầu nghiêm túc hơn chút à? – Hà Yên ngồi phịch xuống ghế, lừ mắt với nó.
- Xin lỗi. Có lỗi khoản này may ra tôi làm được. – Nó cười hì hì vẻ bất đắc dĩ. – Với lại đây có yêu cầu nào đối với người ra đề đâu.
- Thôi được rồi, tôi chịu cậu. Thế thì cứ vậy đi.
Hà Yên đành miễn cưỡng chấp nhận. Nó cười tươi rói.
- À mà này, đã lôi kéo là phải quậy ra trò. Bên nào không làm loạn nổi thì cũng coi như thua cuộc.
- Được, tôi biết rồi.
Cuộc đàm phán kết thúc. Nó hí ha hí hửng lon ton ra ngoài, ôm trầm lấy kẻ đang đứng ở cửa:
- Được rồi. Lần này chúng ta chiếm ưu thế rồi!
Hắn cười:
- Thế nào? Lần này sẽ gỡ lại được bàn thua lần trước chứ?
- Được được, lần này nhất định không làm anh thất vọng.
- Em nhớ đó.
Nó gật đầu, mặt đỏ bừng. Nó vẫn chưa quen với cái cách xưng hô anh em ngọt xớt này >.<, vẫn cảm thấy có chút… kì kì. Nhưng ai bảo giờ nó là bạn gái hắn chứ ^o^. Dù sao thì nó vẫn không bao giờ hối hận vì quyết định này. Mặc dù lúc nhận lời, trong lòng vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng nhưng càng ở bên hắn, nó càng nhận ra rõ tình cảm của mình. Có lẽ nó thích hắn thật rồi ~^o^~ - Vậy em tính tiến hành kế hoạch lần này sao đây? - Đương nhiên là dùng mĩ nhân kế rồi ~^o^~ Hắn lừ mắt nhìn nó. Nó cười hì hì, vẻ nghịch ngợm: - Em chỉ “bán” nụ cười thôi, không có lăng nhăng đâu mà anh sợ. - Ai sợ chứ? Làm gì có ai gan to mà dám tranh giành em với anh. Cho dù có thì hắn cũng không đủ trình độ. Đẹp trai như anh mấy ai bằng. “Phụt”. Nó đang cầm chai nước trong tay hắn uống, vừa nghe câu của hắn liền lập tức… tống hết nước vừa đưa vào miệng ra ngoài. Và xui xẻo thay, cái người phải hứng chỗ nước ấy không phải ai khác chính là cái tên đang tự sướng rất kiêu ngọa trước mặt nó. - Hê hê, xin lỗi anh, em… - Emlàm cái gì vậy hả? – Hắn hét ầm lên. - Em không có cố ý. – Nó nhắm tịt mắt lại, hoảng sợ. - Em… thật là không có ý tứ gì hết. Nhìn cái áo của anh này! - Em xin lỗi rồi mà. Ai bảo anh tự sướng cho lắm vào. – Nó lẽ lưỡi trêu ngươi. - Em… – Hắn tức tối nhìn nó rồi bất chợt cười rất ranh mãnh. – Không cần biết, em phải đền. - Đền gì? – Nó lùi ra sau cảnh giác. - Đền cái này! - A! Tiếng hét của nó bị hắn nuốt trọn, dùng miệng mình bịt miệng nó lại >.
- Hai người có vẻ hạnh phúc nhỉ?
Một tiếng nói thanh trong vang lên, mang chút gì đó đau khổ. Nó vội vàng đẩy hắn ra, ngượng ngập:
- Nhiên!
- Quan tâm tôi làm gì? – Nhiên lạnh nhạt. – Hai người cứ việc chìm trong thế giới hạnh phúc của mình. Cứ kệ tôi chìm trong đau khổ của tôi.
- Nhiên… – Hắn cũng ngập ngừng muốn nói gì đó.
- Cậu luôn luôn như vậy, Lâm ạ. Rõ ràng hiểu tình cảm của tôi mà vẫn thờ ơ như không. Tại sao cậu không chấp nhận tôi. Tôi có gì thua kém cô ấy. Tôi thậm chí còn là người lớn lên từ nhỏ với cậu kia mà. Hoặc không thì tại sao không dập tắt hi vọng của tôi từ trước, để tôi nuôi hi vọng đến tận bây giờ? Cậu làm như vậy là rất ác có biết không? Vậy nên… – Nhiên hít mọt hơi, vẻ hạ quyết tâm. – … tôi sẽ không để yên cho hai người.
Nhiên lạnh lùng bước đi. Lần này thì nó hiểu rồi. Nó đã hiểu thái độ trước đây của cô ấy với mình là vì sao. Những lời vừa rồi của Nhiên quá ràng, đến một kẻ ngốc nghếch trong tình yêu như nó cũng dễ dàng hiểu được.
Vừa khuất tầm mắt nó và hắn, Nhiên đưa tay quệt mạnh dòng nước mắt lăn dài trên má. Rõ ràng nhỏ vẫn yêu quý nó, rõ ràng là vẫn muốn làm bạn với nó, nhưng nhìn cảnh tình cảm của nó và hắn, nhỏ lại không chịu nổi. Cái gọi là tình yêu cao thượng, nhỏ không làm nổi. Cái đó chỉ là dối mình dối người. Khi bạn nhìn thấy người mình yêu tay trong tay hạnh phúc bên người khác,bạn có thực sự cảm thấy hạnh phúc không? Cái gì mà chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì bản thân mình cũng hạnh phúc? Giả dối cả. Trừ khi bạn không hoàn toàn yêu người đó thật lòng, hoặc không thì cũng là tự mình lừa mình mà thôi. Không thể làm nổi. Nhỏ không làm nổi điều đó.
Đằng kia, nó cũng thẫn thờ nhìn theo bóng Nhiên. Nó nên làm sao đây? Tại sao tình bạn và tình yêu, nó chỉ có thể chọn một?
Hắn nhẹ nhàng ôm trầm lấy nó, dịu dàng:
- Đừng nhìn nữa. Em không có lỗi gì đâu. Đừng cảm thấy tội lỗi. Tình yêu không có tội, nó cũng không thể ép buộc. Suốt đời suốt kiếp này anh chỉ yêu mình em thôi!
Nó khẽ cười, tựa đầu vào bờ иgự¢ hắn. Hắn cũng cười vẻ nghịch ngợm:
- Vừa rồi em nói sẽ dùng mĩ nhân kế đúng không? Vậy thì… anh cũng dùng mĩ nam kế nhé!
- A! Em không cho. Anh mà dám là em sẽ Gi*t anh.
- Anh cứ làm vậy đó. Anh đang giúp em mà.
- Đò đáng ghét! Không cần anh giúp. Em tự lo được.
Hắn cười, nó cũng cười theo. Tiếng cười giòn hòa tan trong gió, xua đi không khí trầm mặc vừa rồi. Tất cả rồi sẽ qua. Sau cơn mưa, trời lại sáng, và có thể, sẽ xuất hiện… bảy sắc cầu vồng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc