Ngày…tháng…năm…
Mình đau khổ không dám nói cùng ai, hằng ngày vẫn buộc bụng đi học, hi vọng rằng đứa bé không sao.
Mình đã tâm sự hết cho cái Ngân, nó cũng an ủi được mình phần nào, cám ơn một đứa bạn tốt như mày nhé Ngân.
Ngày…tháng…năm…
Mình đã tin lầm người, cả Hiroshi - san và cả Ngân.
Tin mình mang thai bây giờ cả trường đều biết. Mình sợ những ánh nhìn khinh thường đó, sợ những tiếng dè bỉu c.hửi rủa, lúc này mình vẫn còn bị ám ảnh.
Mình sẽ không đến trường nữa đâu, mình sợ lắm.
Ngày…tháng…năm…
Cả làng ai cũng biết chuyện, cha mẹ mình xấu hổ đến mức nhốt mình ở nhà, cuộc sống của mình bây giờ chỉ có 4 bức tường lạnh lẽo.
Ngày…tháng…năm…
Mẹ dạo này còn không đem cơm cho mình nữa, mình đói quá, mình ૮ɦếƭ cũng không sao nhưng còn đứa bé trong bụng.
Mình lả đi rồi.
Ngày…tháng…năm…
Mình đói cồn cào, mình phải sống, ít nhất là cho đứa con trong bụng.
Đêm nay mình sẽ trốn ra ngoài.
Ngày…tháng…năm…
Mình đang lang thang tại công viên với cái bụng to dần. Mình không biết đi về đâu hết.
Hôm nay mình trộm được ổ bánh mì, chưa bao giờ mình thấy bánh mì thơm đến như vậy.
“con ơi…mẹ xin lỗi nhé”
Ngày…tháng…năm…
Lũ thanh niên đường phố hôm qua ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ mình, thật k.hốn nạn, khi chúng chạm vào da thịt mình thì có ai đó tiến đến, đánh chúng nhừ tử.
Mình ngất đi sau đó, bây giờ mình đang ở trong một ngôi nhà gỗ xa lạ, chủ nhân của nó đã khóa ngoài. Có cả tủ lạnh, ti vi nữa, hiện đại lắm, mình ăn uống phủ phê luôn, hi vọng có thể bù đắp được cho đứa bé trong những ngày khốn khó vừa qua.
Chẳng may may lo sợ, đề phòng vì con tim này đã chai sạn mất rồi.
Ngày…tháng…năm…
Trưa hôm nay, chủ nhân của căn nhà đó đã về, cốc nước trên tay mình vỡ choang.
Là Hiroshi – san.
Mình hận con người đó đến tận xương tủy.
Anh ôm mình, mình căm giận nhưng chỉ biết ngoan ngoãn trong vòng tay đó, vì mình còn yêu anh ấy…nhiều lắm.
Ngày…tháng…năm…
Đứa con trong bụng ngày càng lớn dần, mình yêu đứa bé lắm, cả Hiroshi - san nữa.
Giờ thì sáng nào mình cũng có thể hôn vào đôi mắt tuyệt đẹp của anh rồi.
Những ngày này là chuỗi ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình, cái quá khứ đau thương kia cũng trôi vào quên lãng.
Đêm nào mình và Hiroshi – san cũng ngồi bên chiếc xích đu tự chế, anh còn trồng hẳn một cây mai anh đào bên cạnh nữa.
Tiếc thật, hết mùa mai anh đào rồi, năm sau chúng ta sẽ cùng ngắm với con nhé Hiroshi – san?
Ngày…tháng…năm…
Chuỗi ngày yên bình không được bao lâu thì thời sự đăng tin thành phố của Hiroshi – san bị một trận động đất tàn phá.
Anh tức tốc bay về Nhật, nỗi sợ khi xưa lại quay về, nhưng mình không thể ích kỉ được.
Tiễn biệt anh trong làn nước mắt.
“con chúng ta sắp chào đời rồi Hiroshi – san”
Ngày…tháng…năm…
Sau khi về nước, thời sự đưa tin trận động đất vẫn tiếp tục hoành hành tại thành phố của anh, mình lo lắm, lỡ như Hiroshi – san có chuyện gì.
Ngày…tháng…năm…
Mình không nghe bất kì một tin tức nào từ anh nữa. Hằng đêm mình vẫn cầu nguyện cho anh, cho đứa con của chúng ta.
Nước mắt ngày nào cũng rơi.
Mình mòn mỏi tới mức không muốn ăn gì, nhưng phải cố gắng nuốt…vì trong mình còn đứa bé nữa.
Ngày…tháng…năm…
Con của chúng ta chào đời rồi, Hiroshi – san, kháu khỉnh lắm, bé có đôi mắt thật giống anh.
Hi vọng sau này, bé cũng giỏi giang như cha nó.
Khi nào anh mới về đây, Hiroshi – san?
Đứa bé cần cha và em cũng cần anh nữa.
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay, em đăng kí giấy khai sinh cho con.
Em vốn không giỏi việc này cho lắm, Hoàng Minh San, được không anh?
Hoàng là họ của em, anh đừng giận nhé, Minh vì em hi vọng nó sẽ ấm áp, tỏa sáng như ánh mặt trời, còn San là trong Hiroshi – san.
Anh có thích cái tên này không?
Ngày…tháng…năm…
Con được 3 tuổi rồi, San thông minh lắm, và càng ngày đẹp trai nữa, giống anh như đúc luôn.
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay, San đòi ăn há cảo chiên, ôi thằng bé nghịch lắm.
Đi chơi đâu, về lấm lem hết cả người, thằng bé nói bị bạn trấn lột cây há cảo vì nó là thằng không cha.
Nó còn hỏi em cha đang ở đâu nữa, em không biết trả lời thế nào cả.
Em chỉ nói với thằng bé rằng nó có đôi mắt rất giống anh.
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay em tận mắt chứng kiến cảnh thằng bé bị bắt nạt.
Đau đến nghẹn lòng, San bé bỏng đang bị đánh đập, chế giễu.
Em chỉ biết vội lao ra bế con vào nhà, nó không khóc, nó nói cũng không giận đám bạn, nó chỉ hận cha thôi.
Hiroshi – san, đừng buồn con nhé, nó còn nhỏ quá.
Ngày…tháng…năm…
Thằng bé buồn cười lắm.
San nói nếu gặp ai mà có đôi mắt giống nó thì nó sẽ đánh ૮ɦếƭ không tha.
Nó còn bảo thứ gì của anh thì nó nhất quyết không bao giờ ᴆụng vào.
Con rất dễ thương phải không, Hiroshi –san?
Ngày…tháng…năm…
Thằng bé làm thật, Hiroshi – san!
Em lỡ lời chiếc xích đu này của anh làm, thế là nó không thèm chơi nữa luôn.
Dù trước đó nó vẫn mê tít, ôi thật là…
Coi bộ nó giận anh thật rồi.
…
Ngày…tháng…năm…
Hiroshi – san, em thật sự muốn ngắm mai anh đào với anh một lần nữa…
Em…cần thời gian…
Lật từng trang một cho đến bản ghi cuối cùng cách đây 5 tuần.
Từng giọt nước mắt rơi ướt trang giấy, San không khóc ngay cả lúc mẹ mất, nhưng sao bây giờ lại tuôn rơi ào ạt. Đọc những dòng hồi kí này, trái tim cậu như vỡ vụn từng mảnh. Mẹ đã chịu nhiều đau khổ đến thế sao, vậy mà bấy lâu nay cậu chẳng hề hay biết.
Cuối trang giấy nhàu nát là dòng chữ gượng gạo, có lẽ căn bệnh đang ђàภђ ђạ mẹ khi viết những lời trăn trối này.
San à, nếu con đọc được quyển nhật kí này thì có lẽ mẹ đã không còn trên thế gian này nữa rồi, con có thể thực hiện tâm nguyện cuối cùng của mẹ được không?
Hãy thay mẹ về quê thăm ông bà ngoại nhé San?
Đừng giận họ, cái gì của quá khứ thì để nó trôi vào dĩ vãng. Hãy học cách thứ tha.
Mẹ yêu con, vĩnh biệt.