Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 121

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt quét một vòng thấy ánh mắt hung tợn của đám người Hoàng Phủ Kha, biết hôm nay khẳng định sẽ không yên ổn.
Ở trong cung không giống như ở nhà, đây là nơi mà nếu như ngươi yếu đuối sẽ bị người ta nuốt gọn, nàng nảy ra một kế sách.
Thời điểm Hoàng đế có mặt, bọn trẻ đều im lặng, an phận nghe giáo huấn, hoàng đế vừa mới bước chân đi khỏi, trong học đường lập tức như mạch nước ngầm bắt đầu tuôn chảy.
Hoàng Phủ Giới ghé trên thư án lén lút hỏi:“Nhị ca bọn họ tại sao không tới?”
Người nọ nghiêng đầu, lấy sách che khuất đầu, nhỏ giọng nói:“Ta nghe nói Thái tử ca ca cùng Tô Trì, Tô Việt bọn họ ở thư phòng đọc sách, phụ hoàng đích thân phân công nhiệm vụ. Ngũ ca có việc, phỏng đoán cũng sẽ không học tập cùng chúng ta. Hắn nói chúng ta còn nhỏ, bọn họ đều lớn rồi, muốn học riêng.”
“Nhị ca thì sao?” Hoàng Phủ Giới bĩu môi, cái gì lớn nhỏ, chính là bất công.
Cứ bắt hắn cùng nhóm nữ hài tử này cùng nhau đọc sách, chán phèo.
Người nọ lắc đầu,“Không biết. Phỏng chừng phụ hoàng không cho hắn đọc sách.”
Hắn đè thấp thanh âm, tiến đến trước mặt Hoàng Phủ Giới nói:“Ta nghe mẫu phi nói a, phụ hoàng nói không cho nhị ca đọc sách, nói hắn sát khí quá nặng, làm nhục sách vở, không để cho hắn học.”
Hoàng Phủ Giới vừa muốn nói chuyện, phía trước Triệu học sĩ ho khan một tiếng,“Mới ngày đầu tiên a, cũng không nên quá phận, miễn cho bị phạt đánh.”
Trong tay hắn vỗ vỗ cái thước bằng trúc, đánh vào lòng bàn tay sẽ rất đau .
Hoàng đế đã giao cho hắn quyền hạn, không hoàn thành bài vở, quấy rối, ẩu đả đánh nhau, thầy giáo đều có quyền hạn đánh vào tay.
Tô Mạt cũng cúi đầu lấy sách vở chắn qua một vòng trước mặt, bởi vì không thấy Hoàng Phủ Cẩn, cũng không thấy thái tử, ngũ hoàng tử, nghĩ bọn họ lớn hơn một chút, không chịu cùng bọn nhỏ học tập?
Lúc này phía trước bay tới thanh âm cười lạnh của nữ hài tử, có người nói:“Xem nàng ta kìa hình dáng nhà quê ngu ngốc, biết được cái gì, còn đọc sách, có mà ăn sách thì có.”
“Đúng vậy, nghe nói nàng thật sự ngốc, lớn như vậy còn không biết được mấy chữ.”
Tô Mạt giương mắt qua quyển sách đang được dựng thẳng, nhìn thẳng vào ánh mắt đắc ý có chứa sự khinh miệt của Hoàng Phủ Kha, đồng thời nhìn vào nữ hài tử cao ngạo xinh đẹp ngồi cùng bàn với nàng, tuổi tác chắc cũng xấp xỉ nàng.
Tay của Đại tiểu thư ở dưới bàn nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng,“Đừng để ý tới bọn chúng.”
Tô Mạt gật đầu, bắt đầu đọc sách, nhìn thấy học bất quá là loại sách như tứ thư ngũ kinh linh tinh gì đó, mấy thứ này, rất có lợi cho nàng là kiếp trước thông minh, lại có một người bà ngoại ham thích văn học cổ, nàng từ rất nhỏ đã được dạy dỗ học thuộc lòng.
Hiện tại đang đọc chính là cuốn sách “ Đại học”*.
*Tứ thư là là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm: 1. Đại Học (大学Dà Xué) 2.Trung Dung (中庸 Zhōng Yóng) 3.Luận Ngữ (论语 Lùn Yǔ) 4.Mạnh Tử (孟子 Mèng Zǐ)
Ngũ Kinh (五 經 Wǔjīng) là năm quyển kinh điển trong văn học Trung Hoa dùng làm nền tảng trong Nho giáo. Theo truyền thuyết, năm quyển này đều được Khổng Tử soạn thảo hay hiệu đính. Sách kinh điển gồm hai bộ: Ngũ Kinh và Tứ Thư. Năm quyển Ngũ Kinh gồm có: 1.Kinh Thi (詩經 Shī Jīng) 2.Kinh Thư (書經 Shū Jīng) 3. Kinh Lễ (禮記 Lǐ Jì)4. Kinh Dịch (易經 Yì Jīng). 5. Kinh Xuân Thu (春秋 Chūn Qiū)
Vốn còn muốn biết Tĩnh thiếu gia ở đâu, cùng nhau làm đồng môn ( bạn học), kết quả hoàn toàn không nhìn thấy hắn đâu. Ngay cả đại ca nhị ca, thái tử cùng ngũ hoàng tử cũng không có mặt.
Tô Mạt cảm thấy không có ý nghĩa gì, không bằng nàng tự mình bố trí nông trại kiểu mới của nàng.
Nàng lập tứclấy ra giấy Tuyên Thành, dùng 乃út chì do chính mình đặc chế bắt đầu vẽ.
Hiện tại nàng chỉ có ý tưởng, nói với ba vị trưởng thôn trang đại khái mạch ý tưởng của nàng, để bọn họ chuẩn bị địa điểm, còn có một ít đồ vật cơ bản.
Xác thực như thế nào, còn phải chờ mùa xuân tới.
Nàng hiện tại trước bản thảo vẽ xong, năm sau có thể làm chơi ăn thật rồi.
Triệu học sĩ ở phía trước gật gù đắc ý giảng, lại bảo người ta đọc theo hắn, còn không ngừng gọi người đứng lên giảng giải hàm nghĩa câu.
“Tô Mạt...... Tô Mạt......”
Triệu học sĩ kêu nàng vài tiếng, Tô Mạt vùi đầu cặm cụi, căn bản không để ý tới hắn nói gì.
Nàng một khi đã chìm vào trong thế giới của mình đôi tai liền không hóng chuyện bên ngoài, căn bản nghe không thấy người khác nói, cũng quên mất bản thân đang ở chỗ nào.
Đại tiểu thư nóng vội, kêu Tô Mạt vài tiếng nàng cũng không phản ứng gì.
Cuối cùng đại tiểu thư nóng nảy, vươn tay qua, nhéo mạnh ở eo nàng một cái.
“Ai nha, đau ૮ɦếƭ mất.”
Tô Mạt bị đại tiểu thư nhéo một cái rõ đau ở trên eo, đau quá làm nàng lập tức nhảy dựng lên, vừa muốn hỏi vì sao nhéo nàng, đột nhiên cảm giác bên cạnh lạnh lẽo, thì ra Triệu học sĩ đã đứng ở bên cạnh nàng.
Triệu học sĩ chắp tay sau lưng, nghiêm mặt, biểu hiện ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,“Tô Mạt, ngươi là đến để đọc sách sao?”
Tô Mạt lập tức kính cẩn lễ phép, đối đãi với thầy giáo nhất định phải cung kính, nếu không muốn bị dùng cách xử phạt về thể xác.
Triệu học sĩ thấy nàng hiểu chuyện, tôn kính thầy giáo, trong lòng thư thái một chút,“Ngươi đang làm cái gì?”
Tô Mạt việc vươn tay che đi bức tranh mình vừa vẽ.
Triệu học sĩ tay dài, đã lấy được, nhìn trái nhìn phải, cũng không biết là cái gì.
“Đây là vật gì?” Hắn hỏi.
Tô Mạt việc giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cười theo,“Tiên sinh, là ta đêm qua nằm mơ, cảm thấy thú vị liền vẽ ra, hắc hắc.”
Hoàng Phủ Kha và nữ hài tử bên cạnh châm chọc nói:“Đã nói nàng ta là đồ ngu ngốc, có thể hiểu biết lễ nghĩa đã tốt lắm rồi, còn đọc sách cái nỗi gì, không cấm giày xéo sách vở. Chỉ sợ học vài ba năm, nàng ta cũng không quen mặt sách, sách cũng quen nàng ta rồi. Ta thấy nàng ta giống như Hoàng Phủ Cẩn, là thứ thô lỗ không đầu óc. Suốt ngày khoe khoang .”
Nữ hài tử kia không vui nói:“Nhị điện hạ cũng tốt, bất quá cư xử có chút lạnh lùng, ngươi không nên nói không tốt sau lưng hắn. Về sau ta còn muốn...... Tô Mạt này cũng chả ra sao cả, nhìn tròng mắt nàng ta đảo như bi là biết nàng ta đang nghĩ đến chuyện xấu xa. Ta nghe nói, nàng ta là con riêng, là thứ hạ lưu thấp hèn. Bệ hạ thế nhưng lại cho nàng tiến cung, cũng không sợ nàng ta sẽ hù dọa người khác sao.”
Tô Mạt tức giận đến nỗi lửa giận hắt lên bừng bừng, dám nói nàng là thứ đồ hạ lưu, bọn họ cả nhà đều là thứ đồ hạ lưu.
Xem nàng làm như thế nào khiến cho Tống gia xúi quẩy.
Nàng cau có mặt mày, quay đầu lạnh lùng trừng mắt với bọn chúng, hừ nói:“Dám nghị luận xằng bậy hành vi của bệ ha, chém đầu!”
Nữ hài tử kia là tiểu thư Tống gia, từ thuở nhỏ được Hoàng quý phi yêu thích, được đón vào trong cung để cùng nữ nhi mình cùng nhau học tập, nay đến đây học chung.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta nhận được đều là giống như đãi ngộ của công chúa, sao có thể bị người khác chỉ trích ?
Nàng ta từ từ đứng lên,“Tô Mạt, ngươi nói hươu nói vượn cái gì. Bệ hạ là dượng ta, ngươi tính là cái thứ gì?”
Tô Mạt hướng nàng làm cái mặt quỷ:“Ta không phải thứ đồ gì cả, ngươi mới là thứ đồ này nọ, mà còn là thứ đồ xấu xa.”
Nam hài tử nhìn nữ hài tử cãi nhau cầm ỹ liền huýt sáo, ném sách, Triệu tiên sinh chưa từng gặp qua trận chiến như kiểu này, tức giận đến râu tóc rung rung,“Ngươi, các ngươi, câm miệng!”
Hắn thở phì phì tiến lên phía trước, lấy cái thước đạp mạnh một cái, đập mạnh đến nỗi tê cả tay, đành phải chỉ vào các nàng run run nói:“Riêng có nữ tử cùng tiểu nhân là khó dạy!”
Bên kia Hoàng Phủ Kha nổi giận, sai cung nữ tiến lên đánh Tô Mạt, Tống tiểu thư cũng nhảy cẫng lên kêu người tới, nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư đứng ở một bên vui sướng khi người khác gặp họa ung dung xem náo nhiệt, đại tiểu thư gấp đến độ chỉ sợ Tô Mạt bị thiệt thòi.
Đại tiểu thư nói với cung nữ đứng bên cạnh nàng:“Làm phiền tỷ tỷ, có thể đi tìm thư đồng của thái tử điện hạ đến hay không ?”
Tô Trì đến đây, vừa có thể quản được Tô Mạt lại có năng lực uy Hi*p mấy nữ hài tử kia.
Dù sao hắn cũng là thư đồng của thái tử, có thể đại diện cho thái tử .
Tiểu cung nữ lĩnh mệnh vội đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc