Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 134

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.
Theo bọn họ biết thì Tô Mạt tính cả tuổi mụ mới có 8 tuổi, đừng nói tới cưỡi ngựa trèo cây, cho dù là đi bộ xa chút cũng không có thể lực. Cho nên nàng thua là chắc, không thể nghi ngờ gì nữa!
Trong học đường, hoàng cung, kinh thành các nhà quý tộc đều đặt cược nườm nượp.
Chỉ trong một đêm cảnh tượng thay đổi vô cùng đồ sộ.
Mặt ngoài chỉ là hai tiểu hài tử chơi đùa tranh đấu, thực tế cũng là cuộc đấu sức của mấy đại gia tộc.
Người tinh nhạy, đương nhiên lập tức có thể nhìn ra ngay.
Tô Mạt tuy rằng đã sớm dự tính được chuyện này, nhưng cũng thật không ngờ sự tình sẽ phát triển đến mức này, nàng hiện nay đang bận ứng phó “Phỏng vấn” kia.
Người thứ nhất đương nhiên là người quan tâm nàng nhất - Tĩnh thiếu gia của nàng.
Kết quả đặc biệt bởi vì sự gia nhập của Hoàng Phủ Cẩn mà sự việc nhanh chóng trở nên chấn động, chuyện này chẳng những là hoàng thân quốc thích , ngay cả văn võ bá quan cũng đều góp vui náo nhiệt.
Bởi vì Tô quốc Công cũng đặt một ngàn lượng bạc ủng hộ nữ nhi. Đồng thời Tống Dung Hoa trở về nói, ca ca thúc thúc của nàng ta đương nhiên muốn nhất trí cùng với nàng ta, huống hồ bọn họ đều chắc chắc rằng Hoàng Phủ Giới khẳng định sẽ thắng.
Tiểu tử kia tuy rằng nhỏ, không thích đọc sách, nhưng học võ vẫn là có chút năng khiếu.
Tống gia tổng cộng đặt cược hai vạn lượng bạc.
Tô Mạt về nhà, Vương phu nhân cùng Tô Trì khuôn mặt bọn họ cáu kỉnh, còn muốn giáo huấn nàng một chút, kết quả bởi vì lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ ủng hộ nên ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tô Nhân Vũ lạnh lùng nghiêm mặt nói:“Đừng nói Mạt nhi có ngọc bội ngự ban, cho dù không có, tại cái nhà này, chỉ cần Mạt nhi không có làm ra chuyện khi sư diệt tổ cũng không ai có thể động tới nữ nhi của ta.”
Lão phu nhân hoà giải,“Dù sao mọi người cũng nhàn rỗi, cũng coi như náo nhiệt náo nhiệt. Với lại làm như vậy cũng khiến cho gia đình chúng ta và người trong kinh thành dễ gần nhau hơn.”
Tô Mạt còn hướng tới lão phu nhân cười nói:“Lão tổ mẫu muốn đặt cược ủng hộ ta hay không?”
Lão phu nhân tránh né,“Phụ thân ngươi đã muốn đặt cược, thì đại biểu rồi.”
Tô Mạt bĩu môi, biết bà ta không tin chính mình.
Hôm đó ban đêm nghe nói trong cung điện của Ngũ hoàng tử đèn sáng suốt đêm, có người đi đi lại lại đưa tiền, nhưng đặt cược Hoàng Phủ Giới rất nhiều người.
Tỉ lệ khoảng 30 trên 1.
Nói cách khác là cứ có ba mươi lượng bạc cược Hoàng Phủ Giới thắng, thì có một hai lượng đặt Tô Mạt thắng. Điều này vẫn là do đám người Hoàng Phủ Cẩn, Tô Nhân Vũ ủng hộ.
Ngày hôm sau hoàng đế gọi đám người Tô Mạt vào trong cung Hoàng quý phi diện kiến, cười ha ha nhìn nàng,“Nha đầu, trẫm công bằng không thiên vị ai, ủng hộ ngươi một ngàn lượng. Ủng hộ lão Thất một ngàn lượng. Miễn cho các ngươi nói trẫm bất công.”
Tô Mạt dập đầu tạ ơn, nhìn về phía hoàng quý phi,“Không biết nương nương đặt ai.”
Hoàng quý phi hừ nói:“Trong hậu cung, phải giữ vững trật tự, cũng không được tham dự đánh bạc.”
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, lừa quỷ ấy, các phi tần mặt ngoài không cược, liền mượn danh nghĩa cung nữ bên người mình đặt cược cũng chả ít đâu.
Nếu không thì một cung nữ lại dám tùy tiện đặt một trăm lượng bạc, một ngàn lượng bạc sao?
Toàn bộ hậu cung cơ hồ đặt cược cũng đến mấy vạn lượng bạc.
Thật đúng là có tiền a.
“Ách xì!”
Tô Mạt hắt xì một cái, hít hít cái mũi, xem ra ban đêm quá mệt mỏi, có chút bị cảm rồi.
Mọi người lập tức khẩn trương, rất nhanh có người đem tin tức thân thể Tô Mạt không khoẻ truyền ra ngoài, điều này ngay tức khắc lại ảnh hưởng đến người đặt cược, nguyên bản có người vốn nghĩ đến còn tồn tại sự may mắn, có khả năng xuất hiện kì tích cũng sửa lại cược Hoàng Phủ Giới.
Đến buổi tối ngày hôm sau, nghe nói tỉ lệ là 500 trên 1.
Rất nhiều người vì muốn làm thân mà đến đặt cược, đều cảm thấy tiền của Nhị hoàng tử dễ kiếm.
Nhị hoàng tử từ lúc mười tuổi đã mang binh đánh giặc, mỗi một lần đắc thắng về triều, hoàng đế đều ban cho mấy vạn lượng vàng.
Toàn bộ hoàng gia hắn là kẻ giàu nhất.
Nghe nói sổ ghi nợ đều ghi đầy vài quyển, khóa ở trong một cái rương đồng lớn, bạc đầy mấy rương, do Nhị hoàng tử, Thái tử, Ngũ hoàng tử mỗi người sai một người đi canh giữ, hoàng đế cũng phái hai gã thị vệ hỗ trợ.
Chỉ còn chờ thời điểm ngày thứ ba tỷ thí là có thể kết sổ.
Thời điểm trước thi đấu một ngày, Tô Mạt bị bệnh, nằm trên giường, còn xin phép không đi học.
Đại tiểu thư liền ở nhà chăm sóc nàng.
Tô lão phu nhân sai người đóng chặt cửa lớn không tiếp khách, nếu không cửa lớn Tô gia khẳng định cũng bị người ta đạp phá.
Tô Nhân Vũ vào triều, huynh đệ Tô Trì còn có nhị tiểu thư, tam tiểu thư đi học. Mấy người này cơ hồ cũng bị đám người bao vây nhằm tìm hiểu dò la tin tức Tô Mạt.
Tô Nhân Vũ không hề đề cập tới, cuối cùng dứt khoát trốn vào ngự thư phòng của hoàng đế.
Hoàng đế hơi cười nhìn hắn,“Ái khanh, Mạt nhi rốt cuộc như thế nào?”
Tô Nhân Vũ vuốt mồ hôi trên trán,“Bệ hạ, chỉ bị trúng gió một chút thôi.”
Hoàng đế ám chỉ,“Ngày mai đã đến ngày tỷ thí. Trẫm phải tự mình đi chứng thực mới được.”
Tô Nhân Vũ chỉ cười không nói.
Tô Trì đi theo thái tử, vốn là người có khí thế bức người, hiện tại vẻ mặt âm trầm, càng không ai dám tới dò hỏi.
Tô Việt lúc bắt đầu còn chống đỡ được, sau đó dứt khoát xin phép nghỉ học.
Hoàng Phủ Giới cười ha ha,“Nàng ta sợ rồi sao.” Vẻ mặt thật dương dương đắc ý.
Hoàng Phủ Giác thân thiết nói:“Mạt nhi muội tử không có việc gì chứ, có thể đi thăm một chút không?”
Tô Việt lắc đầu,“Điện hạ vẫn là chờ sự việc lắng lại mới đi a.” Bây giờ mà đi thăm, Tô Mạt khẳng định sẽ bị ánh mắt Vương phu nhân cùng Tô Trì kia tùng xẻo mất thôi.
Hoàng Phủ Giác cười nói:“Không ngại, cho dù thua, chúng ta cũng thua đẹp. Ta và Nhị ca cùng nhau đền là được.”
Tô Việt xấu hổ cười cười.
Triệu học sĩ cũng không có tâm tư đọc sách, đặt cược không phải vì tiền, mà là hắn rất thích nha đầu Tô Mạt kia.
Nha đầu kia như đem hắn quăng vào dung nham đốt lên trong hắn ngọn lửa nhiệt tình, hắn lại hoàn toàn tin tưởng vào tiểu nha đầu này, về nhà nịnh nọt thuyết phục phu nhân, nịnh hót đến nỗi nàng ta vui sướng hài lòng tự nguyện lấy ra một trăm lượng bạc.
Ngoảnh mặt lại đi mượn một trăm lượng bạc của đồng liêu thân thiết, lén lút sai người đem đến đưa cho Ngũ điện hạ đặt Tô Mạt thắng.
Lúc Hoàng Phủ Giới đang khoe khoang với người khác rằng hắn cưỡi ngựa rất tốt, trèo cây rất nhanh, có tiểu thái giám đưa tới cho hắn một phong thơ.
Hoàng Phủ Giới nhìn thoáng qua, mọi người muốn xem, hắn liền vội vàng giấu đi, vội vã chạy đi.
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, không biết vì nguyên cớ gì.
Tô Mạt không đi học, Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên là cũng không đến, hắn lại thay đổi quần áo thành Tĩnh thiếu gia, lặng lẽ đi thăm Tô Mạt. Đem theo ít dược cho nàng.
Lúc chạng vạng tối Kim Kết, Hoàng Oanh vài người bọn họ canh giữ ở bên ngoài, Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia nói chuyện ở trong phòng.
Hắn lấy khăn lụa mềm mại lau nước mũi giúp nàng, thương tiếc nói:“Không nên miễn cưỡng. Thân thể của nàng như vậy sao có thể cưỡi ngựa trèo cây?”
Cưỡi ngựa đã học lâu như vậy, trèo cây càng đừng nhắc đến làm gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc