Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 154

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt nhìn thoáng qua Phương Oánh, ánh mắt lại nhẹ nhàng liếc Phương Vũ, cười nói:“A Cổ Thái kêu Lam mụ mụ nấu cho hắn một nồi thịt kho tàu, đây là thế giới của măng tươi, lấy thịt gà trộn măng, còn có hoa mã lan, các loại rau dại, thật sự ngon miệng a......”
Nàng liên tục nói hơn mười dạng thức ăn, có cá có thịt, có rau xanh ngon miệng, có đầy đủ cả sắc hương vị.
Lúc này đây, Tô Mạt nói đến vấn đề ăn? Mọi người thấy nghi hoặc, bất quá nàng vốn là người có tài ăn nói, mấy lời vừa nói ra, mọi người đều thấy đói bụng, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Cho dù Hồ tiên sinh là người ổn trọng nhất trong đám người đó cũng chịu không nổi.
Tô Mạt hơi hơi cười nhìn hai tỷ đệ kia, ôn nhu nói:“Các ngươi yên tâm, tạm thời ở trong này vài hôm, ta đã sai người lau đi vết tích các ngươi để lại trên đường rồi. Không có người biết đến. Miệng vết thương của các ngươi còn chưa khỏi hẳn, không thể vận động mạnh, vẫn nên ở trong phòng, kêu người ta đưa đồ tới phòng cho các ngươi. Dưỡng thương khỏe lại, mới dọn ra ngoài.”
Phương Oánh hai mắt trong suốt đẫm lệ, cảm kích nhìn nàng, giọt nước mắt to lăn xuống, nàng khóc thút thít nói:“Thật sự có thể chứ? Sẽ không liên lụy đến ân nhân sao? Hắn, hắn, là tên ác ma.”
Tô Mạt nhịn không được cười rộ lên, lé mắt nhìn Tĩnh thiếu gia lườm một cái.
Tĩnh thiếu gia mặt không chút thay đổi, thản nhiên liếc lại nàng một cái, nói:“Ta đi tìm A Cổ Thái uống rượu .”
Nói xong xoay người đi.
Hồ Tú Hồng nghe xong lời nói đo Phương Oánh nói ra, lòng đầy căm phẫn , nắm tay dậm chân,“Hừ, một ngày nào đó, sẽ cho cái tên biến thái kia nếm mùi đau khổ.”
Sau đó lại lôi kéo tay Tô Mạt,“Mạt Mạt. Ngươi có bản lĩnh nhất, ngươi chính là giang hồ nữ hiệp khách, ngươi, ra chủ ý đi, đem cía đò con heo ngu ngốc kia trừng trị một phen. Ta không tin, hắn so với tên quần áo lượt là Tống gia kia lợi hại hơn?”
Tô Mạt cười cười, nói với Phương Vũ:“Ngươi cùng tỷ tỷ ngươi an tâm ở nơi này, không cần sợ, nơi này không có người gây thương tổn đến các ngươi.”
Phương Vũ kinh ngạc nhìn nàng, tựa hồ cố gắng nhìn vào môi của nàng, muốn biết nàng đang nói cái gì.
Phương Oánh trấn an sờ sờ vai hắn, áy náy nói:“Tô tiểu thư, thực xin lỗi. Đệ đệ của ta......”
Tô Mạt thân thiết nói:“Là bị bẩm sinh sao? Lỗ tai cũng không thể nghe thấy sao? Hồ tiên sinh là đại phu rất lợi hại, nhờ tiên sinh xem giúp cho.”
Phương Oánh trong mắt lộ ra sắc mặt vui mừng,“Thật sao?”
Nàng lôi kéo đệ đệ liền quỳ xuống,“Tô tiểu thư, về sau chúng ta ở tại chỗ này không ăn không ngồi không, nhất định hỗ trợ làm việc. Làm nô làm bộc, chúng ta cũng không sợ .”
Tô Mạt nâng bọn họ dậy, cười nói:“Nơi này cho dù là nơi làm việc, nhưng cũng không đến nỗi phải làm nô bộc. Chính là đến giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau. Mọi người đều là người một nhà cả.”
Phương Oánh không dám tin nhìn nàng, Hồ Tú Hồng đã chạy tới nói:“Là thật . Ngươi có thể làm cái gì, biết làm cái gì, thì làm cái đó. Sau đó sẽ có tiền công. Chính ngươi phải tự mình đứng lên, về sau muốn làm cái gì đều có thể tự mình làm.”
Phương Oánh tiếc nuối nhìn đệ đệ,“Ta, chỉ muốn nuôi dưỡng đệ đệ khôn lớn, về sau giúp hắn lập thê thất, chỉ là......”
Nàng ta thở dài, vẻ mặt cô đơn.
Phương Vũ giống như biết tỷ tỷ đau lòng, hắn nắm tay tỷ tỷ, ánh mắt trong suốt như nước nhìn tỷ tỷ.
Tô Mạt phát hiện ánh mắt hắn rất sáng, thực trong suốt, một chút tạp chất cũng không có. Tinh thuần giống như thiên không chưa từng bị ô nhiễm qua.
Có lẽ nhìn không thấy, nghe không thấy, sẽ thành như vậy.
Nàng nhìn hắn nhìn không chuyển mắt, hắn quay đầu hướng nàng cười cười, làm một động tác tay bày tỏ cảm ơn.
Tô Mạt lập tức liền hiểu ngay, kiếp trước nàng đã làm nghĩa công ở nhiều nơi, cũng có từng chăm sóc qua người câm điếc, cũng học được không ít thủ ngữ của bọn họ.
Nàng suy nghĩ một chút, dựa vào trí nhớ khoa tay múa chân vài động tác, nói cho hắn,“Nếu ngươi muốn học, thật ra là có thể xem khẩu hình của người khác.”
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nàng gật gật đầu.
Hắn vui vẻ cười rộ lên, dùng sức gật đầu, tỏ vẻ hắn muốn học.
Tô Mạt lại phát sầu lên, nàng chỉ biết chút thôi, nơi này người khác cũng không hiểu a.
Nhưng nàng cũng không thể đứng ở nơi này rất lâu a.
Nàng dùng tay ra hiệu,“Ngươi từ từ học học. Dưỡng thương trước đã.”
Hắn cười rộ lên, sạch sẽ như nước suối từ trong mạch ngầm phun trào ra.
Hồ Tú Hồng vui vẻ nhảy dựng lên, lập tức đi kêu người thu dọn phòng ở, chuẩn bị đồ ăn.
Thủy Muội cũng do tiểu thư cứu đến đây, cho nên đối với hai tỷ đệ Phương Oánh liền có cảm giác đồng bệnh tương liên, chủ động chiếu cố bọn họ.
Vài thiếu niên thiếu nữ ấy có duyên tụ tập lại rồi thành bằng hữu của nhau.
Tô Mạt rời nơi đó, đi ra ngoài nhìn thấy dưới tàng cây gốc cây hoa đào Tĩnh thiếu gia đang đứng ở đó.
Hắn mặc một thân áo bào nguyệt sắc, tóc đen mượt như thác, đỉnh đầu 乃úi tóc dùng kim mão cột lại, ở trong ngày xuân dưới bầu trời xanh thẳm, giống như vị trích tiên *(tiên mắc đọa bị giáng xuống trần), thanh nhã xuất trần.
Nàng chưa từng nghĩ tới có người sẽ phức tạp mâu thuẫn như thế, có thể đem thanh nhã, lãnh ngạo, tà tính, thâm trầm những tính cách như vậy hữu cơ dung hợp được, sắp đặt rất hoàn mỹ ở trong một thân thể.
Hắn rốt cuộc có mấy cái linh hồn?
Tô Mạt tò mò nhìn hắn.
Nếu là người thường, chắc là phải sợ hắn, bởi vì hắn rất rõ ràng là có nhân cách của một yêu tinh cực kỳ mãnh liệt.
Nhưng Tô Mạt cảm thấy đây không phải lỗi của hắn, là do hoàn cảnh tạo nên hắn như vậy.
Nàng chỉ hy vọng hắn sẽ vui vẻ.
Hy vọng lưu lại nhân cách tốt đẹp của hắn, đem những khoảng âm u trong con người hắn đều vứt bỏ đi.
Hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có lớp sương mù, khí trời tháng ba hoa đào như nhảy múa, nàng cười cười hướng tới hắn lao tới, cầm lấy cánh tay hắn,“Đi , ‘ăn rượu uống thịt’ đi! Ha ha ha, mau đi thôi!”
Tĩnh thiếu gia thấy nàng học A Cổ Thái, nhịn không được cong lên khóe môi, như mặt nước gợi lên một tia cười yếu ớt.
Hắn cơ hồ nhịn không được, cứ như vậy vĩnh viễn đứng ở nơi này, không bao giờ phải rời khỏi nữa.
“Hai tỷ đệ kia......”
Tô Mạt ngửa đầu nhìn hắn,“Ngươi cũng chú ý tới rồi?”
Tĩnh thiếu gia ngưng mắt nhìn nàng, ý cười tựa như vầng trăng lẩn trong đám sương mờ, ló ra ngoài lớp sương ấy, hắn không chú ý tới cái gì, nhưng nàng hỏi như vậy, hắn tự nhiên không thể nói là không có.
Mỉm cười,“Cái gì?”
Tô Mạt chỉ biết là hắn đã biết rồi, lôi kéo hắn đi mau vài bước, thấp giọng nói:“Tóm lại ta cảm thấy là có điểm kỳ quái. Đầu tiên, tỷ tỷ kia, lúc kể về chuyện xưa bi thương, lại giống như đối phụ mẫu không có cảm tình gì. Nhưng, sự bi thương cùng phẫn nộ của nàng ta lại rất thật. Cho nên ta có điểm không chắc.”
Kiếp trước nàng có đi theo ông nội học mưu kế, ông nội dạy nàng nhìn người đánh giá người, nên học tập lý luận Tằng Quốc Phiên.
Lúc bắt đầu nàng không bằng ông nội, nhưng lúc sau này nàng có thể lợi hại hơn cả ông nội luôn.
Bởi vì nàng dù sao cũng là người trẻ tuổi, năng lực học tập và khám phá mạnh, lại có học qua tâm lý học, lại đọc về lĩnh vực vi biểu tình học, còn cố ý nghiên cứu.
Chỉ bằng cái này, đã hơn ông nội rồi…hắc hắc, còn có thể giúp ông nội phán đoán xem ba có nói dối hay không a.
Ha ha, thật sự là thú vị!
Nàng bây giờ rất nhớ tới ba cùng ông nội, là không còn tiếc nuối gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc