Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 179

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Cho nên trong lúc nhất thời những binh sĩ không dám ra tay, ngược lại bị vài tên khất cái xô xô đẩy đẩy.
Hoàng Phủ Cẩn buông ly trà, định phi thân xuống, Tô Mạt giữ lấy hắn, hơi hơi cười lắc đầu.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng một bộ dáng nhàn nhã trấn tĩnh, thật giống như Hương lâu này không phải của nàng vậy.
Hắn quay đầu, phía dưới đã muốn rối lung lên, đánh nhau, khóc nháo, xem náo nhiệt , người chân chính muốn đến xem cũng bị quấy rầy không có tâm tình nữa.
Đặc biệt các tiểu thư phu nhân của các đại gia tộc, nguyên bản chính là lén lút đến, nhiều người như vậy, còn gây chuyện, một cái vô ý, liền có khả năng liên luỵ đến các nàng.
Cho nên rất nhiều người đều lập tức rời đi.
Tô Mạt ý bảo Hoàng Phủ Cẩn,“Tĩnh thiếu gia, ngươi giúp ta quan sát, ngươi xem xem, có ai ở nơi nào đó thờ ơ lạnh nhạt?”
Hoàng Phủ Cẩn lập tức hiểu được ý tứ của nàng, địch nhân phái đám khất cái, liền tuyệt đối muốn nhìn xem hiệu quả tại hiện trường.
Nếu là bị áp chế, sẽ mất mát.
Nếu là thành công, chế tạo hỗn loạn, sẽ đắc ý dào dạt.
Hình chưởng quầy đi ra ngoài điều đình, muốn thỉnh ăn mày nhóm ngồi vào vị trí, kết quả có kẻ lập tức lớn tiếng nói bọn họ đánh người lại định hối lộ, ý định bất lương.
Mười mấy tên ăn mày thậm chí đem tiệc rượu hất đổ.
Bọn họ chiêu này gọi là phép khích tướng, làm cho nhục nhã như thế, kết luận không có mấy nam nhi nhiệt huyết bừng bừng có thể chịu được, chỉ cần có người ra tay, đối với bọn họ đánh đòn hiểm.
Vậy kế sách bọn họ sẽ thành công.
Cho nên trong lời nói bọn họ càng mắng càng khó nghe,“Đây là Hương lâu rách nát gì chứ, là bán hương hay là đến khoe khoang ? Là tới khi dễ người mà.”
“Đúng a, nhiều quan binh đứng như vậy, đến diễu võ dương oai sao? Ta con dân Đại Chu dưỡng các ngươi, chính là để các ngươi khi dễ dân chúng sao?”
Lập tức có người phủ phục giống như bị bộ dáng thương nặng bò ra bên ngoài trước mặt dân chúng không rõ chân tướng khóc kể lể.
“Chúng ta nhóm khiếu hóa tử, bất quá là nghe nói nơi này hát hí khúc, thì đến xem náo nhiệt, thuận tiện xin miếng cơm ăn...... Ô ô, nào biết đâu rằng...... Bọn họ không phân rõ phải trái a, đi lên liền đánh người...... Nhìn đi, chân của ta...... Tay của huynh đệ ta......”
Bọn họ một đám giống như tự nhiên tàn phế giống vậy, nằm trên mặt đất, thống khổ kêu rên......
Trong lúc nhất thời cả con phố náo nhiệt lập tức biến thành cảnh hỗn loạn.
Ánh mắt Hoàng Phủ Cẩn như điện, đem vài người trong đám người phía dưới nằm trong vòng kiểm soát, ghé tới lỗ tai Tô Mạt nói vài câu.
Tô Mạt lập tức gọi Lăng Nhược A Lí bọn họ, đem lời nói của Hoàng Phủ Cẩn bảo bọn họ âm thầm ghi nhớ, tra xét bối cảnh của bọn họ, chờ thời điểm bọn hắn rời đi liền đem bọn họ bắt lại.
Ăn mày là bầy đàn có mặt ngoài yếu thế, nàng không thể động, muốn lưu lại bọn họ diễn kịch.
Nhưng vài kẻ dương dương tự đắc xem náo nhiệt kia, gây náo loạn còn dám tới vây xem, rất thất đức a.
Vậy, cũng đừng trách nàng độc ác !
Ánh mắt nàng lạnh lùng, khóe môi gợi ra một chút cười tàn nhẫn.
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng,“Không cần tức giận.”
Tô Mạt cười rất xinh đẹp đáng yêu,“Ta mới không tức giận đâu.”
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Còn muốn chờ sao?”
Tô Mạt hơi suy tư, nói:“Dứt khoát đem sự tình náo loạn lớn ra, sau đó dẫn cá lớn lộ diện.”
Lãnh ý trên sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn chậm rãi rút đi, khóe môi lộ ra nụ cười mỉm, thật sự là nha đầu làm cho người ta bất đắc dĩ.
Cùng nàng ở chùng một chỗ, người khác muốn thể hiện cũng không thể .
Hắn đem nàng ôm vào trong lòng, trên cao nhìn xuống nhìn phía dưới tình trạng hỗn loạn, giống như là vũ đài thú vị nhất vậy,“Tiểu Mạt Lị, nàng như vậy làm cho ta thực không có cảm giác thành tựu. Người khác sẽ nói nam nhân của ngươi thực vô năng .”
Tô Mạt nhất quyệt miệng, hừ nói:“Ai dám nói? Gi*t hắn!”
Nàng phân phó nói:“Đi, nói với Hình chưởng quầy, phái ra vài tay chân, đánh cho vài tên khất cái giãn giãn gân cốt.”
Cho kịch vui này thêm chút gay cấn.
Hạ nhân lĩnh mệnh đi xuống truyền lệnh cho Hình chưởng quầy .
Hình chưởng quầy gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vốn nói không phải là do đại nhân vật âm thầm bảo hộ sao, cho nên hắn cảm thấy chính mình nhặt được bảo bối, có thể đi theo Tô tiểu thư kiếm chút bạc.
Nào biết đâu rằng mới khai trương liền ra lòi ra cái sọt lớn vậy chứ.
Hắn gấp đến độ nói:“Chủ nhân đâu? Loại tình huống này không thể đàn áp mạnh mẽ, chỉ có thể bỏ tiền giải hạn. Chúng ta lấy mấy trăm lượng bạc, đem bọn họ đuổi đi. Nếu là xung đột mạnh mẽ, chỉ sợ gặp phiền toái.”
Tay chân hung ác của các tửu lâu, không phải vì khi dễ người dân lương thiện mà chuẩn bị sao?
Chân chính không sợ ૮ɦếƭ, hoặc là kẻ mạnh, bọn tay chân kia có tác dùng gì?
Hình chưởng quầy nghĩ đến Tô Mạt bất quá là tiểu hài tử, nhưng có khả năng sợ phiền phức , hoặc là nuông chiều thành quen, muốn để cho người có vũ lực giải quyết.
Hắn vội vàng vận dụng quan hệ của mình, sai người đi tìm hiểu, rốt cuộc là loại người nào nhìn Hương lâu không vừa mắt.
Còn tìm người đi liên lạc với đám ăn mày kia, tốt nhất có thể tìm được kẻ dẫn đầu của bọn chúng, nói chuyện điều kiện.
Kết quả không đợi những người đó trở về, đám ăn mày kia đột nhiên hô to,“Có vương pháp hay không, đánh người lại muốn đem vài đống tiền dơ bẩn bãi bình, triều đình như thế nào không phái người đến chủ trì công đạo? Chúng ta muốn đi đánh trống minh oan, đi, đi nha môn Kinh Triệu Doãn......”
Nếu cửa hoàng thành bọn họ không thể đi vào, đương nhiên là muốn đi đến gõ trống ở cửa Hình bộ.
Trên lầu Tô Mạt sai người lại hâm nóng rượu, thản nhiên tự đắc vừa uống vừa xem náo nhiệt.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:“Hoàng Phủ Giác không có tới......”
Tô Mạt cười nói:“Hắn khẳng định đã biết tin tức, sẽ không tùy tiện đi ra. Phía sau, nếu là có hoàng tử xuất hiện, thì không phải chính mình tự tìm điều không thoải mái sao, người ta nói không chừng ngay cả hắn kéo xuống nước luôn. Cho dù hắn vận dụng quan hệ tìm người đến, cũng vô dụng.”
Đám ăn mày kia rõ ràng muốn đối phó với Hương lâu, ai giúp Hương lâu nói tốt chính là chống lại bọn họ.
Bọn họ chính là nhất định phải cho Hương lâu đẹp mặt.
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Chúng ta khi nào thì ra tay?”
Hắn mặc dù có biện pháp riêng, tuy rằng bạo lực lại trực tiếp, hơn nữa tác dụng có hậu hoạn.
Bất quá, ở trước mặt nàng, hắn sẽ không tùy tiện lộ ra, hơn nữa, hắn nguyện ý nhìn bộ dáng nàng chỉ vẽ giang sơn, định liệu trước toàn cục.
Đều nói nam nhân sợ hãi nữ nhân của mình quá mạnh mẽ, mạnh mẽ che luôn sự phát sáng của bản thân.
Nhưng hắn hiện tại lại cảm thấy, nàng mạnh mẽ, hắn càng yên tâm, nàng có thể tự bảo hộ chính mình.
Mặc kệ bất kì lúc nào, cho dù là thời khắc gian nan, hắn cũng tin tưởng vững chắc, nàng biết bảo vệ bản thân.
Sẽ không ở lúc hắn nguy hiểm, bị người ta gây thương tổn.
Hắn sợ nhất thời điểm chính mình không phân thân ra được, có người sẽ nhằm vào nàng, kia mới là nhược điểm lớn nhất của hắn.
Nhược điểm này, biện pháp giải quyết, hoặc là hắn đem nàng vĩnh viễn mang theo trên người, nhưng là như vậy nàng sẽ không vui vẻ.
Biện pháp tốt nhất, chính là nàng cũng đủ mạnh mẽ.
Mà hiện nay, tiểu nữ nhân này, chẳng những mạnh mẽ, thậm chí còn muốn giúp hắn, bảo hộ hắn.
Hắn ôn nhu cười, thật sự là tiểu nữ nhân khiến cho người khác mê muội!
Phía dưới đã đánh nhau thành một mảnh, có khất cái bị đả thủ của Hương lâu đánh, cũng có quần chúng vây xem có dụng tâm kín đáo bắt đầu kích động, nói ra Hương lâu có bối cảnh hào môn, ỷ thế Hi*p người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc