Chờ bọn hắn đi rồi, Tô Mạt ngáp một cái,“Ai nha, có chút buồn ngủ nha. Hễ khi buồn ngủ, ta lại muốn Gi*t người!”
Nàng hơi hơi cười nhìn Tống Dung Hoa,“Nhất là đối với nữ nhân muốn tơ tưởng đến Hoàng Phủ Cẩn của nhà ta.”
Tống Dung Hoa thần kinh đột ngột nhảy dựng lên.
Tô Mạt vỗ vỗ hai má của nàng,“Chọc ngươi thôi, ta thích người ta nói Hoàng Phủ Cẩn tốt, thích nhiều người thích hắn, điều này chứng minh sức hấp dẫn của hắn lớn, do đó cũng chứng minh sức quyến rũ của ta!”
Nàng cười ha ha, nghênh ngang mà đi, lưu lại hai huynh muôi sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Tống Dung Hoa choáng váng mơ hồ đứng lên, đi được hai bước, lập tức té ngã, kìm không được toàn thân phát run.
“Ngũ, Ngũ ca......”
Tống Ngũ làm sao còn sức lo lắng cho người khác, ngày thường diễu võ dương oai, đó là mang theo đủ đám tay chân.
Đi phá phách ςướק bóc , hoặc là khi dễ người yếu đuối.
Giống như Tô Mạt hôm nay dẫn theo võ lâm cao thủ như vậy, người người đằng đằng sát khí, bộ dáng như kiểu dùng một đầu ngón tay đều có thể đâm ૮ɦếƭ bọn chúng luôn.
Hắn còn có thể có làm gì được?
Hắn không thua, thua bất quá chỉ là tùy tùng đi theo không đắc lực.
Nếu có võ lâm cao thủ, hắn nhất định sẽ không thua.
Hắn đấm mạnh một cú xuống bàn, giận dữ hét lớn:“Quân tử báo thù...... Ai nha......”
Trên chỗ bị thương làm cho hắn đau đớn khó nhịn, hơn nữa bị dọa đến suy yếu vô lực, hắn căn bản vã mồ hôi không có khí thế.
Hừ hừ bất quá chỉ là muỗi mà thôi.
Không bao lâu, lại có người đùng đùng bước lên lầu, bộ dáng hùng hổ tức khí.
Tống Ngũ nóng nảy, thảm rồi thảm rồi, ma nữ kia lại đã trở lại.
Chẳng lẽ nhất định phải Gi*t hắn sao?
Hắn sợ tới mức rốt cục nhịn không được lập tức tè ra quần.
Tống Dung Hoa lại khóc sướt mướt .
“Thể diện của Tống gia chúng ta thật sự là bị các ngươi làm mất hết !”
Tống đại vẻ mặt băng hàn, tức giận đến sắc mặt xanh mét, hận không thể đem đem hai đứa đệ đệ muội muội không nên thân mất mặt kia một cước đá ૮ɦếƭ luôn cho rồi.
Tống Minh Dương chậm rãi từ bên ngoài tiến vào, chậm rì rì nói:“Ta vừa hồi kinh, thì có người cảnh báo, cho dù là động đến đất đai trên đầu Thái tuế gia, cũng đừng đi đâm chọt vào mắt của Tô tiểu thư, nếu không nàng ta nhất định sẽ làm cho ngươi ba năm gặp ác mộng.”
Tống Dung Hoa ô ô khóc,“Đại ca, đại ca, ngươi phải làm chủ cho ta, Tô Mạt con tiện nhân kia nàng ta là cố ý, ta cùng Ngũ ca đang ở trong này uống rượu, nàng, nàng liền......”
“Tiểu muội, chẳng lẽ muốn tìm Tô tiểu thư đối chất sao?” Tống Minh Dương châm chọc nhìn nàng, vẻ mặt khinh thường.
Trải qua sự tình khiếu hóa tử, thanh danh Hương lâu của Tô Mạt lại càng chấn động hơn.
Bởi vì đám khiếu hóa tử vốn là đi quấy rối bây giờ quay lại truyền miếng nhau nói Thiên Ngoại Lái Hương tốt ra sao, hương liệu tốt, người tốt, có khí độ.
Không giống như chủ tiệm nào đó hẹp hòi, người khác mở có cái cửa hàng bọn họ liền ngứa mắt đi phá đám, cứ mong người ta đóng cửa.
Tô Việt đọc sách giỏi giang, có hắn chuyên môn biên cho Tô Mạt các bài vè thuận miệng, làm cho hơn trăm tên khiếu hóa tử mỗi ngày ở trong kinh thành khắp nơi truyền xướng, hiệu ứng quảng cáo kia, thậm chí so với dựng sân khấu hát tuồng còn hiệu quả hơn.
Mà Hoa tử tuy rằng là chỉ là tên ăn mày, nhưng đám người Tô Mạt cảm thấy hắn kỳ thật cũng không đơn giản, rất có trình độ, hơn nữa còn có nguyên tắc chính mình.
Chẳng những giúp đỡ Hương lâu làm quảng cáo, rửa sạch đám nuwocs bẩn trên người bị bọn Tống Ngũ hắt lại có thể thay Tô Mạt tìm hiểu tin tức trong các góc nẻo ở kinh thành.
Tô Mạt kêu A Lí tìm người có võ công tốt một chút đi tiến hành huấn luyện đám khiếu hóa tử này, cần biết kĩ thuật cơ bản đánh nhau và thân thủ lanh lẹ.
Như vậy có trợ giúp bọn họ làm việc.
Nay có đám khất cái giúp, chỉ cần nàng muốn, mọi ngóc ngách trong kinh thành, cho dù là nhà ai đã đánh mất một con gà, nàng đều có thể biết đến rành mạch.
Đương nhiên phải giấu lão phu nhân, nếu không bà ta lại dong dài .
Hơn nữa nàng cũng kếu đám người A Lí chuyên môn theo dõi bọn họ, đám người ăn mày quả thật một lòng nhập nhội đi theo nàng nàng, rất đáng yên tâm.
Mà Tô Mạt mỗi ngày trời chưa sáng đã tới Hương lâu, có Tô Việt làm bạn đồng thời làm việc bí ẩn, đại tiểu thư cũng có thể đến Hương lâu giải sầu.
Không cần ở trong Quốc Công phủ, mỗi ngày đối mặt Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư, kìm nén sự phiền lòng.
Đại tiểu thư đối với nghiên cứu hương liệu rất giống với A Cổ Thái, rất có thiên phú, có thể điều phối ra mùi hương bất đồng cùng phương pháp chà lau, sau đó ghi lại, coi như là bí phương hương liệu cùng nhau bán cho các tiểu thư phu nhân của đại gia tộc.
Hình chưởng quầy mỗi ngày gảy bàn tính tính tiền mệt đến đau ê ẩm tay, mừng rỡ hắn cười toe toét.
Ông chủ chính là lợi hại, đừng xem thường tuổi tác còn nhỏ, kiếm tiền lại cực kì giỏi nha.
Đương nhiên còn có sự cai quản nữa, phàm là thủ hạ của nàng, làm việc cho nàng, có thể nói là trung thành, tận tâm, một tên phản bội cũng không có.
Hắn cũng thật vui mừng.
Tô Mạt lại cho tự hắn làm chủ, lại thêm bốn người thu chi, dù sao về sau còn có cửa hàng khác nữa.
Cửa hàng của nàng, kiếm tiền là che dấu, mục đích cuối cùng đương nhiên là có ý định khác.
Tiểu nhị cùng bọn nha đầu trong cửa hàng cả ngày bận bịu, nàng đến đây chỉ là cùng Hoàng Phủ Cẩn uống trà, đánh bài, hoặc là hai người liền lặng lẽ đi ra ngoài đi dạo.
Bởi vì người của nàng ở tại Quận Vương phủ, đem cái tên Lưu Xuyên kia ca ngợi vui mừng như điên, có tiền lấy có kịch vui để xem, làm sao còn để tâm đến việc giám thị Hoàng Phủ Cẩn.
Hội báo định kì cũng bất quá là qua loa cho xong chuyện.
Mà hắn làm quen công việc này, cho dù có lệ, cũng là rất có trình độ, sẽ không làm cho người ta nhìn ra có cái gì không thích hợp.
Tô Mạt đầu đội mũ sa che mặt, lại kêu Lăng Nhược đem Hoàng Phủ Cẩn dịch dung hơi bình thường chút, sau đó hai người đi ra ngoài dạo phố.
Giống như người thường dân bá tánh.
Hoàng Phủ Cẩn trên mặt bị Lăng Nhược đồ một tầng thuốc mỡ, sau khi làm xong hiện ra sắc xanh trắng, làm cho người ta thoạt nhìn làn da có vẻ không được tốt lắm, không có cái gì tức giận.
Nhưng là hắn dáng người cao, tuấn tú, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén, đi ở trên đường trăm phần trăm luôn có người ngoái lại nhìn.
Tô Mạt quyệt miệng, cách cái khăn che mặt nói:“Ánh mắt bọn họ không bị bệnh chứ, ngươi đều thành như vậy rồi, bọn họ có cần phải nhìn ngươi sắc như vậy không hả?”
Thật sự là nam nữ già trẻ một chút cũng không e lệ, mở to con mắt quay đầu nhìn ngắm hắn.
Tuy rằng dáng người hắn rất tốt, khí chất có chút xuất chúng, như hạc trong bầy gà.
Nhưng nàng cũng không có tệ a, như thế nào lại không nhìn ngắm nàng chứ.
Nhìn xem, lại tới nữa, có một tiểu cô nương khuôn mặt đỏ hồng như máu, từng bước vừa quay đầu lại nhìn, lập tức ᴆụng vào trong lòng người thiếu niên đối diện đang đi tới.
Tô Mạt thở dài, hắn khoác chặt cánh tay của nàng, sắc mặt càng hiện ra sự lãnh khốc.
Đối với Hoàng Phủ Cẩn mà nói, được người ta ca ngợi dung mạo đẹp, hoặc là bị người ta nhìn chằm chằm quá đáng, đó là sỉ nhục của hắn.
Làm cho hắn thập phần phản cảm.
Ngoài Mạt nhi của hắn ra, hắn vẫn là thích nàng nói hắn đẹp trai.
“Lão đại, lão đại!”
Góc sáng sủa truyền đến rất nhỏ thanh âm.
Tô Mạt quay đầu nhìn, trước mắt lập tức xuất hiện khuôn mặt của tên Hoa tử ,“Hì hì, lão đại, hôm nay rảnh rỗi như vậy, vợ chồng son đi ra ngoài tản bộ nha.”
Hoa tử người này tâm tính tùy hứng tiêu sái, nói chuyện cũng thực tùy tiện, Tô Mạt cũng không so đo cùng hắn, lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi theo hắn vào một ngõ ngách,“Nếu muốn ăn gà, cứ để lại lời nhắn.”
Tên Hoa tử khoát tay, cười hắc hắc nói:“Các huynh đệ muốn khấu đầu với lão đại, về sau liền đi theo lão đại, núi đao biển lửa, chúng ta cũng không dám chớp mắt.”