Không biết sau bao lâu, nàng cảm giác có một cái gì đó đặt trên môi mình, sau đó một dòng nước ấm chảy vào miệng, nàng tham lam uống lấy, sau đó một luồng khí nóng từ trước иgự¢ chạy vào trong cơ thể, chậm rãi lưu động, thân thể đau đớn như bị ngàn kim châm rồi chậm rãi tan biến.
Lại thật lâu sau nàng mới mở mắt, người mơ màng, cuối cùng cũng tìm được cảm giác như kim đâm đau nhói, sau đó nàng cũng nhớ lại một chút sự tình.
Nàng chậm rãi mở to mắt, ՐêՈ Րỉ một tiếng.
Trương mụ mụ thấy nàng tỉnh lại, liền chạy đến, “Tiểu thư, người tỉnh rồi. Cám ơn trời phật! Hồ đại phu quả nhiên là thần y.”
Tô Mạt tưởng mình như có thêm một cái mạng, Trương mụ mụ nói cho nàng biết là Hồ đại phu đi từ phía sau vào, ông ấy nói là tiện đường qua đây xem sao, vừa đúng lúc nàng bị bệnh nên đã chẩn bệnh cho nàng.
Nếu Hồ đại phu đến muộn một chút, nàng đã mất mạng rồi.
Trương mụ mụ thở dài: “Hồ đại phu thật sự là một đại phu giỏi”
Lúc xem bệnh, vì tình huống cấp bách, Hồ đại phu bảo các nha hoàn không ai được ở trong phòng, cũng không ai được nhìn lén, một lúc lâu sau thì Hồ đại phu mới từ trong phòng đi ra, Tứ tiểu thư liền tỉnh.
Thật sự là phúc lớn mệnh lớn.
Tô Mạt giờ càng có thể kết luận Hồ đại phu thâm tàng bất lộ, mình nhất định phải học y thuật của hắn ta, có tài năng trong người, có thể rời khỏi Quốc Công phủ.
Tô Hinh Nhi!Thù này nàng nhất định phải báo.
Nàng cũng hiểu ra nếu bất đắc dĩ phải đối mặt với Tô Nhân Vũ, nàng còn có thể nói đạo lý, nhưng Tô Hinh Nhi Nhi là một tiểu thư dã man, bốc đồng, gặp liền tay đấm chân đá, không nói đạo lý, nhất thời nàng chưa nghĩ ra được biện pháp đối phó.
Sau đó nàng chìm dần vào giấc ngủ.
Ban đêm khi nàng đang ngủ, đột nhiên giật mình vì bị một người ôm vào trong lòng. Nàng mở mắt ra thì thấy một đôi mắt long lanh mênh ௱ôЛƓ. Người này thật rất kỳ quái, thoạt nhìn thấy hăn ta dung mạo đẹp như tiên, sau đó lập tức cảm thấy hắn ta lãnh khốc bá đạo, khí thế lạnh lùng, giờ khắc này lại cảm thấy hắn như cảnh mùa xuân tươi đẹp, khiến cho người ta phải chú ý tới, như đắm chìm trong gió xuân.
Nàng nghĩ nhất định mình còn đau nên nằm mơ ác mộng, nếu không thì làm sao có thể có cảm giác như vậy? Tuy rằng nàng thích xem soái ca (ý chỉ các mĩ nam), nhưng cũng không có si mê như vậy. Một người đàn ông mang đến ba loại hương vị.
Nàng nhếch miệng, chịu đựng đau đớn, kêu lên: “Ác ma.”
Thế nhưng hắn ta nhếch môi cười cười: “Tiểu nha đầu, ngươi bị thiếu gia ta ôm vào lòng, lớn lên sẽ phải gả cho ta.
Tô Mạt dựng đứng lông mày:“Này,làm gì có kiểu bá đạo như vậy, cũng không phải ta muốn bị ngươi hôn a. Ta mới sáu tuổi!.”
Hắn nhếch lên đôi lông mày xinh đẹp :“Không sao, ta có kiên nhẫn chờ nàng lớn lên.” Hắn cúi đầu, đưa miệng đến sát lỗ tai nàng nói :“ Về sau hãy gọi ta là Tĩnh ca ca.”
“Tĩnh...... Ca ca?”* Tô Mạt mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm vào hắn, hắn cũng không có chỗ nào giống Tĩnh ca ca hồn hậu thành thật, rất kinh sợ, toàn thân nàng nổi da gà.
*Nhân vật nam chính trong Anh hùng xạ điêu là Quách Tĩnh.
Nàng tuy thân thể là 6 tuổi, nhưng linh hồn là người trưởng thành, so với tên tiểu tử đó còn lớn hơn, hắn có sở thích trêu trọc trẻ em chưa đến vị thành niên, nhưng nàng không mắc bệnh biến thái đó a.
Tĩnh thiếu gia khẽ mỉm cười, thay đổi tư thế, cẩn thận tránh làm cho nàng đau:“Nếu nàng đồng ý, ta hứa sẽ dạy võ công cho nàng, để nàng trở nên mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không bị người khác bắt nạt. Ta sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của nàng.”
Tô Mạt bĩu môi :“Không cần, ta muốn dựa vào chính mình, ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá giá đắt .”
Tĩnh thiếu gia ngẩn ra, tiểu nha đầu này thật đúng khiến người ta kinh ngạc, nhỏ như vậy mà rất có cốt khí, so với hắn...... Thật giống hắn.
“Ngươi còn nhỏ như vậy, có thể dựa vào sức lực của mình đánh bại bọn họ sao?” Hắn cười đến xấu xa lại có vẻ chế nhạo.
Tô Mạt hừ một tiếng :“ Tĩnh Ác ma! Đừng coi thường người khác, trí tuệ có đôi khi không quan hệ đến tuổi tác. Còn nữa buông ta ra, ta không thích bị người khác ôm.”
Nàng là thiên tài, chẳng lẽ còn cần người khác hỗ trợ sao? Nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp vạch trần thân phận của Đỗ di nương và Tô Hinh Nhi, đem trò lừa bịp của đại phu nhân công bố ra, cho Tô Nhân Vũ biết nàng mới chính là nữ nhi của nữ nhân mà hắn dùng cả đời để yêu thương.
Đáng tiếc tới thời điểm đó, nàng sẽ rời đi!
Tĩnh thiếu gia híp mắt, hơi cười nhìn nàng, tiểu nha đầu này rõ ràng chỉ là đứa trẻ, lại có cơ trí khiến người khác không thể coi thường.
Hắn cười cười, ghé sát tai nói :“Ta sẽ ở đạo quan ở một thời gian, ngươi nếu có chuyện khẩn cấp, có thể đi nơi đó tìm ta. Nói là tìm Đạo Tĩnh.”
Tô Mạt còn muốn nói gì tiếp, liền cảm thấy thấy hoa mắt, chớp một cái hắn đã biến mất.
Tên nhóc đó mới có hơn mười tuổi, lại có võ công khi*p người như vậy?
Rất khó tin !
Tô Mạt há hốc mồm miệng, lúc này mới phát hiện ra Trương mụ mụ cùng Hạ Vũ đang mê man, như không có tri giác.
Chắc là bị Tĩnh ác ma điểm huyệt rồi.
Liên tục mấy ngày, Tô Mạt đều dưỡng thương tại phòng, Tô Nhân Vũ cũng không đến làm khó nàng, nàng nghĩ có khả năng hắn vẫn còn có chút tình phụ tử trời sinh.
Nàng có thể đi lại, liền nói với Hoàng Oanh cùng Trương mụ mụ :“Ta muốn đi ra ngoài dạo cho đỡ chán, cứ ở hoài trong này rất buồn chán.”
Dù sao Tô Nhân Vũ mang theo người nhà đến đây đạp thanh thưởng hoa đào, cũng bao gồm cả nàng a.
Bọn họ ở phía trước hát hò vui vẻ sẽ không quản tới nàng .
Tô Mạt được Trương mụ mụ ôm đi ra ngoài dạo chơi, tìm tiểu đạo sĩ hỏi đường sau đó đi bái phỏng Hồ đại phu.
Cả nhà Hồ đại phu ở tại một tòa viện phía sau bọn họ không xa lắm, nơi đó rừng trúc u nhã tĩnh mịch, hoa đào nở rộ, cảnh trí rất thanh nhã.
Từ rất xa chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo đang ngâm nga :“ Gia vị hương tô trần thảo phong, kinh giao khương mạn dữ xuyên khung; ác phong thân nhiệt đầu hạng thống, hung quản mãn muộn phục chi tùng.......”*
*Ta xin phép không dịch bài ca về sắc thuốc này …haizzz, đành để Hán Việt vậy.
Tô Mạt kiếp trước học tây y, trung y chỉ đọc lướt qua, học cực ít, tuy rằng rất thích những thứ dưỡng sinh, nhưng lại không kiên nhẫn học các loại dược danh, dược lý phức tạp, dù sao trung y là cực kỳ bác đại tinh thâm.
Bài ca “ Thang Đầu ca”( bài hát về sắc thuốc) nàng có nghe qua rồi, liền thúc giục Trương mụ mụ mau lên một chút.
Tiểu cô nương trong viện tiếng cười lanh lảnh :“ Phụ thân, nữ nhi đọc đúng chưa?”
Hồ đại phu giọng nói oang oang cất lên, tràn ngập tình phụ thân từ ái có chút kiêu hãnh về nữ nhi của mình:“ Hồng Nhi thông minh nhất, một chữ không sai. Về sau khẳng định sẽ trở thành nữ đại phu.”
Lại vang lên thanh âm dịu dàng của nữ tử khác :“ Cha con các người, chỉ biết mèo khen mèo dài đuôi.”
Một cao một thấp, một trận cười rất trong trẻo lại vang lên, lúc này Trương mụ mụ cũng ôm Tô Mạt đi vào.
“Hồ tiên sinh, ta đến bái phỏng ngài .”
Tô Mạt tụt xuống, tiến lên bái kiến Hồ đại phu, đồng thời liếc mắt đánh giá tiểu nữ hài nhi ngồi bên cạnh ông ta, thoạt nhìn bộ dáng khoảng sáu bảy tuổi, mi thanh mục tú, một đôi mắt lưỡi liềm, cười híp mắt lại thực đáng yêu, mặc váy hồng nhạt, bầu bĩnh trẳng trẻo.
“Ngươi chính là tứ tiểu thư sao?” Nàng ta nhìn chằm chằm vàoTô Mạt cười.
Tô Mạt gật đầu :“Ngươi là Tú Hồng tỷ tỷ?”
Nàng đã sai người hỏi thăm qua, thê tử Hồ đại phu là người phụ nữ có đức hạnh dịu dàng, nữ nhi thông minh đáng yêu, gọi là Hồ Tú Hồng.
Hồ Tú Hồng một tay lôi kéo Tô Mạt, nhiệt tình nói :“Tứ tiểu thư, ngươi tới thật tốt, chúng ta cùng nhau chơi đi. Ta mỗi ngày chơi cùng phụ thân chán ngấy a, sắp ૮ɦếƭ mất thôi.”