Nàng chui cái đầu từ trong áo choàng ra, cười hì hì đối hắn nói:“Này, ngươi còn bày ra khuôn mặt đó hả.”
Nàng nghĩ rằng hắn là bởi vì Hoàng Phủ Giác ôm nàng một chút, cho nên mới ghen không vui.
Căn bản còn không nghĩ đến nguyên nhân khiến hắn tức giận.
Hoàng Phủ Cẩn ý thức được sự tức giận của bản bóng dáng hưởng đến nàng, vội hỏi:“Không phải ta cố ý bày ra, mà là sau khi bị đông lạnh nên cứ như vậy .”
Tô Mạt cả kinh cũng không chọc hắn nữa, vội đứng dậy vươn tay ôm lây mặt hắn, cẩn thận sờ soạng.
Phía Bắc cực lạnh lẽo, lại ở trong thâm sơn tìm kiếm kẻ địch, không tránh được sẽ gặp được tình huống tuyết lở hoặc là rơi vào trong hang tuyết.
Tuy rằng hắn nội lực cao cường, có thể bảo trì иộι тạиg máu lưu thông, nhưng là nhiệt lượng trên da không đủ, có khả năng sẽ làn da sẽ bị hoại tử.
Đôi dày da hươu nhỏ bé của nàng đặt trên đùi hắn, mượn lực muốn đứng lên một chút, Hoàng Phủ Cẩn chỉ phải dùng sức cánh tay, đem nàng đẩy cao lên.
Bàn tay trắng mịn nhỏ bé của nàng sờ soạng lung tung ở trên mặt hắn, làm cho hai má của hắn vốn có màu trắng như ngọc cũng hơi biến thành hồng, bởi vì đã từng ở chỗ đại hàn, làn da không còn như lúc trước nhẵn mịn nữa, hơn nữa bị bão cát tôi luyện, hơi có chút cảm giác thô ráp.
Lại có thể thật sự cảm giác được nhiệt độ.
Tô Mạt quẹt miệng giận hắn,“Hừ, gạt người.”
Rõ ràng là không sao cả, cái gì mà hoại tử a, hắn gạt người!
Hắn dám để làn da bị ૮ɦếƭ, nàng liền làm giải phẫu thay da cho hắn, xem hắn còn dám nói bậy hù dọa nàng không chứ.
Tuy rằng là ba tháng không gặp, nhưng hắn lại cảm thấy như đã lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi khuôn mặt nàng vốn non nớt nay càng ngày càng kiều diễm, hàng lông mày có nét quyến rũ xinh tươi, có diễm quang của đóa thược dược phát ra, với hắn mà nói, liền giống như trên sa mạc cằn cỗi đột nhiên nhìn thấy một hồ nước xanh trong, dạo chơi trên sông nước, trên mặt nổi lên một đóa sen thơm ngát, thanh nhã đến cực điểm, nhưng cũng xinh đẹp tuyệt thế.
Lứa tuổi này của nàng, vẻ yêu mị trời cho, giống như cỏ mùa xuân sinh sức sống tràn trề.
Làm cho hắn......
Ma xui quỷ khiến, hắn cúi đầu, đôi môi hơi có chút khô kia ngậm lấy làn môi mềm mại như cánh hoa đào mùa xuân của nàng, trên môi có hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài, không biết là được phát ra từ trong da thịt nàng, hay là hương khí trên môi nàng, đều khiến hắn say mê, không thể tự kềm chế, mê luyến đắm say.
Tô Mạt ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn, hắn -- thế nhưng đang hôn nàng?
Không phải trò đùa lúc thời ấu thơ.
Không phải là như lần trước do ốung say không khống chế được.
Lần này là tình cảm tự nhiên nảy nở dưới tình huống rất tỉnh táo.
Hắn khép mi lại, hàng lông mi dài dày đậm kia tạo thành hình quạt đang nằm lặng yên bao xung quanh mí mắt xinh đẹp thanh tú, như tiếp cận với lứa tuổi 20 tươi thắm, tuấn mỹ vô cùng, đan xen giữa sự thành thục cùng ngây ngô.
Làm cho nàng lâm vào tình trạng thất thần.
Tô Mạt chậm rãi nhắm mắt lại, trái tim mềm nhũn, ê ẩm, lại ngọt ngào, luồng nhiệt lưu tuôn trào, chỉ cảm thấy phong phú lại ấm áp.
Hắn một tay kéo cái gáy của nàng, một tay vỗ về chơi đùa cái gáy cổ mềm mại nhẵn nhụi của nàng, quên hết thảy, chỉ muốn nụ hôn này càng thêm sâu.
Hắn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chà xoát trên cánh môi của nàng, ở lúc bởi vì ngứa ngáy đê mê mà muốn né tránh liền bắt được nàng lập tức xâm nhập đi vào, dây dưa cùng chiếc lưỡi bé nhỏ mềm mại kia, hấp thu sự ngọt ngào tươi mát trong miệng nàng.
Hắn nhịn không được muốn đòi lấy càng nhiều hơn, đem nàng gắt gao áp tiến vào trong lòng, nụ hôn lần đầu tiên lần thứ hai của hắn đều cho nàng rồi, lại giống như trời sinh ra đã hôn qua rất nhiều lần liền thuần thục như vậy.
Nàng đối với hắn mà nói, thật giống như là một bảo bối thần kỳ có thể thăm dò, nhấm nháp từng chút một, mỗi một chút đều có hương vị bất đồng.
Mềm mại, ngọt ngào, làm cho một người bị mắc bệnh sạch sẽ không thích bị người khác chạm nhẹ đến như hắn đây cũng đối với nàng mê đắm.
Chỉ hận không thể đem nàng một lần ăn sạch sẽ.
Tô Mạt hai đời cộng lại cũng chỉ có chút ấy kinh nghiệm, bị hắn hôn đến xương cốt mềm nhũn, mất hết lý trí, hô hấp dồn dập, hơi thở gấp gáp.
Đến cuối cùng nàng cảm thấy sắp hít thở không thông, không thể hô hấp.
Tuy rằng tự mình biết nói rất nhiều tri thức, chỉ số thông minh rất cao.
Nhưng ở phương diện này, nàng cảm thấy bản thân mình rất ngu ngốc.
Ở thời điểm hắn không khống chế được, nàng còn có thể dựa vào lý trí đến trấn an hắn, nhưng hôm nay hai người đều là tình ý nảy nở, chính nàng cũng không biết tự mình trấn an chính mình.
Nàng gắt gao nắm lấy vạt áo trước иgự¢ hắn, cả người run rẩy đứng lên, Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên bừng tỉnh, rút lui khỏi môi nàng, bối rối nói:“Mạt nhi!”
Chỉ thấy hai má nàng ửng hồng, hơi thở gấp gáp, như là hô hấp không thông vậy, vội đem nàng ôm xa một chút, để gió lạnh thổi lên trên mặt nàng.
Tô Mạt bưng kín mặt, thật sự là xấu hổ quá đi, Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng mà liếm liếm môi, còn lưu lại hơi thở trong veo của nàng.
Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của nàng, hai má hắn cũng vừa hồng vừa nóng, còn có chút chân tay luống cuống, dù sao nàng cũng còn nhỏ như vậy.
Hắn trong lòng mỗi ngày đều cảnh cáo bản thân, phải đợi nàng lớn lên, chờ nàng lớn lên .
Không nghĩ tới...... Vừa nhìn thấy nàng, vẫn là nhịn không được.
“Mạt nhi......” Thanh âm hắn có chút khàn, đè nén.
Lần này Tô Mạt ngay cả hai bên mang tai cũng đỏ lên rồi.
Bọn họ cứ như vậy đứng ở trên ven một sườn đất ven đường, cũng không biết có người đi đường nhìn thấy hay không nữa.
Thật sự là xấu hổ ૮ɦếƭ đi được.
Nàng vuốt hai má nóng bỏng, ấp úng nói:“Ta còn nhỏ như vậy......”
Nàng đang tự trách, tuy rằng tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng thân thể dù sao vẫn còn nhỏ, nàng đã đói khát như vậy, tựa hồ......
Có điểm rất không biết mắc cỡ, để cho Diệp lão nhân nói trúng rồi, thật sự là...... Nàng nâng tay bưng kín mặt.
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt đã khôi phục như lúc ban đầu, hắn ngưng mắt nhìn nàng, nâng lên hai má của nàng,“Mạt nhi, là ta rất già sao?”
Tuy rằng mười tám mười chín tuổi, là lứa tuổi như hoa xuân mới nở mặt trời mới mọc bình thường.
Nhưng so với bộ dáng mềm mại của nàng mà nói, chỉ sợ hắn vẫn là rất già.
Không thể cùng nàng cùng nhau lớn lên, không thể làm cho nàng cảm nhận được niềm thích thú chơi đùa của thanh mai trúc mã, không thể canh giữ ở bên người nàng, làm bạn với nàng.
Đợi đến thời điểm đúng độ thanh xuân mỹ miều của nàng, hắn lại đã thật sự già đi.
Nghĩ đến điều đó, tâm hắn lập tức như bị tóm chặt.
Nếu không phải nàng so với nữ hài tử khác bất đồng, tâm tư nhạy bén thâm trầm một ít, lứa tuổi này, chỉ sợ sẽ bị hành động khinh bạc như vậy của hắn hù ૮ɦếƭ mất.
Nàng chu miệng liếc n hắn, nàng đang ngại chính mình còn quá nhỏ không thể đứng ở bên hắn, hắn lại trách hắn già.
Tuy rằng từ lúc quen biết hắn đã cách xa nhau 6,7 tuổi, nhưng may mắn là ở bên trong tâm hồn tuổi tác nàng đã lớn.
Kiếp trước thời điểm chính mình nghịch ngợm gây sự giống tên tiểu tử nghịch ngợn, tính cách cũng đơn thuần, hai mươi bốn hai năm tuổi rồi, còn bị người ta nói là đang học cao trung.
Thật sự là tức giận.
Mà Hoàng Phủ Cẩn, từ nhỏ đã lão luyện, bởi vì hoàn cảnh cuộc sống hay các mối quan hệ, tuổi tâm lý so với người bình thường ít nhất phải lớn hơn mấy tuổi, cho nên so với nàng chỉ sợ còn trưởng thành hơn nhiều.
“Chúng ta đi Hoa Phố được chứ?”
Ở lúc nàng đang rối rắm không biết nói ra vấn đề gì, Hoàng Phủ Cẩn cũng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, vẫn như lúc trước, coi nàng như tiểu công chúa àm hắn bảo hộ, dùng giọng điệu sủng nịch nói chuyện với nàng.
Giống như hắn là đại ca ca vậy.