Giải thích duy nhất, chính là Lưu Niên rất quan tâm Diệp công công, lúc thời điểm bệnh phát, hắn rất sốt ruột, đi truyền tin nên bại lộ.
Ở thời điểm mấu chốt, cho dù là để lại một dấu vết cỏn con, cũng đủ để lại một đòn trí mạng.
Nhưng có một chút Hoàng Phủ Cẩn khẳng định được, mặc kệ bọn họ có tra tấn như thế nào, Lưu Niên sẽ không khai ra bất cứ cái gì, lại càng không bán đứng đại và Thái Bình các.
Lưu Niên ê ê a a giãy dụa chống cự, Hoàng Phủ Cẩn lập tức ngầm hiểu, hắn giả bộ câm điếc.
Lúc này, hắn phải tìm ra biện pháp cứu Lưu Niên.
Hoàng đế hừ một tiếng, sai người đem Lưu Niên dẫn đi, lạnh lùng nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Nay ngươi đã là Tề vương , phải có bộ dáng của Tề vương.”
Hắn phân phó Tiền cô cô,“Đem mười mấy mỹ nhân phía tây tiến cống kia, chọn ra vài người đưa cho Tề vương.”
Nam nhân Hoàng gia, tối kỵ nhất là động chân tình, một khi động chân tình, liền dễ dàng bị nữ nhân chi phối.
Hoàng Phủ Cẩn cắn chặt răng, từ lúc hắn mười hai tuổi hoàng đế liền nhét cho hắn nữ nhân, hắn cũng quen rồi.
Hoàng đế lại nói:“Vài ngày này ngươi hãy thu thập một chút, đi Thị MậuTư tiền nhiệm. Ngươi đã không muốn thành thân, vậy tạm thời dừng để việc đó lại, trẫm cũng không ép ngươi.”
Hiện tại Hoàng đế giống như là đang dạy dỗ con mình nói ra những lời thấm thía, không có một chút tức giận, giống như người phụ thân dung túng con mình.
Hắn lại phân phó Lưu Ngọc,“Đi gọi Tống Kinh qua đây, viết chiếu thư sắc phong Lâm Giang vương thành Tề vương.”
Lưu Ngọc vội đi an bài nhóm tiểu thái giám truyền lời cho Tống Minh Dương, để hắn tức khắc tiến vào ngự thư phòng làm việc.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không cáo lui, xoay người bước đi.
Hoàng đế tựa hồ tâm tình không tệ, thế nhưng không để ý, lại phân phó cung tì bên người nói:“Đi ngự phòng ăn phân phó, làm chút điểm tâm Tô nha đầu thích ăn rồi đưa qua. Cho phép Tô quốc Công lưu lại đến lúc trời tối.”
Cung tì vội lĩnh mệnh đi.
Rất nhanh, cung tì kia dẫn người đi đưa canh an thần cho Tô Mạt uống.
Tô Mạt đang dựa vào thành giường, yêu cầu Tô Nhân Vũ kể chuyện xưa cho nàng nghe.
Tô Nhân Vũ làm sao biết kể chuyện xưa, liền kể chuyện đánh giặc cho nàng nghe.
Nhưng lại không thể tránh kể đến Cố Doanh Nhi, trong lòng hắn khổ sở, chỉ có thể cố nén.
Vừa lúc này cung tì đến đưa đồ, coi như giải cứu hắn một phen.
Tô Nhân Vũ trước cảm tạ thánh ân, sau đó tự mình săn sóc nữ nhi dùng bữa.
Rất nhanh, bốn người Kim Kết cũng tiến cung, Tô Nhân Vũ có thể rảnh rang một chút.
Tô Mạt hơi quyệt miệng, nhìn Tô Nhân Vũ một cái, cười nói:“Cha tựa hồ không kiên nhẫn a.”
Tô Nhân Vũ lau mồ hôi,“Ngươi quỷ nha đầu này, cha nào dám không kiên nhẫn.”
Nếu đừng buộc hắn kể chuyện xưa, hắn ước gì cùng nàng ở cùng một chỗ, hưởng thụ cảnh vui vầy đoàn tụ.
Bởi vì hiện tại tinh thần Tô Mạt không ổn định, cho nên ngoài gia nhân của mình, và nha đầu bên người ra, cung tì thái giám khác không thể tới gần.
Cho nên nói chuyện vài câu, cũng không vấn đề nói, có Lăng Nhược bên cạnh, bọn họ không ai dám tiến lên rình coi.
Uống xong canh, Tô Mạt ăn mấy miếng điểm tâm, lôi kéo Tô Nhân Vũ tránh ở nội thất thầm thì to nhỏ một lúc lâu.
Tô Nhân Vũ nghe xong vừa mừng vừa sợ.
Kinh ngạc là nha đầu kia......
Vui mừng là, nàng rốt cục cũng đã thổ lộ chuyện với mình trước khi chuyện xảy đến.
Nữ nhi trưởng thành, trí tuệ như thế, so với hắn cùng Doanh nhi hai người họ còn lợi hại hơn, hắn đương nhiên sẽ không phản đối.
Chỉ hy vọng có thể tận lực giúp nữ nhi nhiều hơn nữa.
Trong lúc hoàng quý phi, thái tử, Hoàng Phủ Giác đều phái người đến hỏi thăm, Tô Mạt đều sai người canh gác chặt chẽ đại môn, không tiếp khách.
Đương nhiên là mượn danh của hoàng đế, hoàng mệnh có đôi khi là dùng tốt nhất.
Mà việc của hoàng đế cùng Hoàng Phủ Giác xảy ra ở Càn Thanh cung trong
ngự thư phòng, tuy rằng đám người hoàng quý phi có tai mắt.
Nhưng hoàng đế không muốn người ta biết đến, có Lưu Ngọc, Tiền Hủy còn có vô số ám vệ,đương nhiên là không có người nào có thể biết được.
Cho nên về vấn đề hôn sự ấy, cũng không có vài người biết đến, mà về Hoàng Phủ Cẩn bắt cóc Tô Mạt, muốn đi Tây Sơn tự tử, lại bị người nhiều chuyện biết được.
Vì thế rất nhanh, trong cung và trong kinh thành suy diễn ra rất nhiều kịch bản về hai người họ.
Một loại nói hai người cưỡi ngựa đi dạo phố, bị ngôn quan buộc tội, Tô Mạt vì thanh danh Hoàng Phủ Cẩn, yêu cầu chia tay. Hoàng Phủ Cẩn tan nát cõi lòng, liền cùng nàng đi tự tử vì tình. Vì thế rất nhiều người công khai lên án đám ngôn quan nhiều chuyện xen vào chuyện của bọn họ làm chi, nhiều quan tham ô như vậy bọn họ lại không đi buộc tội, nhiều đám du côn lưu manh như thế bọn họ cũng không dám động tới, cứ muốn xen vào chuyện của hoàng gia làm gì cơ chứ.
Còn có một loại kịch bản khác, là nói Tô Mạt tham mộ hư vinh, cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn không có tiền đồ, quyết định chia tay, định gả cho hoàng tử có tiền đồ hơn thậm chí còn muốn tiến cung làm phi tử. Chủ động yêu cầu chia tay, vì thế Hoàng Phủ Cẩn si tình trình diễn một một màn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tình nhân tự tử.
Đây là một cách nói, còn phải phải dựa vào một số nhân sĩ có liên quan xác minh, tiểu thư của Tống gia tự mình có thể túy ý ra vào cung điện nên biết được bí mật, hiểu rõ mặt khác của con người Tô tiểu thư đứng ra thuyết phục mọi người, chứng cứ có sức thuyết phục này có tính chính xác cao, định cho Tô Mạt tội danh có tính lẳng lơ, nói nàng không xứng với một Hoàng Phủ Cẩn một vị tướng quân hoàng gia xuất trần thoát tục, thương xót thiên hạ như vậy.
Trong cung vài tên đầu sỏ đương nhiên sẽ không tin loại lời đồn đãi này, bọn họ quan tâm là nguyên nhân.
Nguyên nhân nào dẫn đến kết quả như vậy.
Có phải hoàng đế có hành động gì mới hay không, hành động mới này có phải do bọn hắn không biết.
Dù sao ở trong lòng bọn họ, tuy rằng hoàng đế nhìn có vẻ như sủng ái ngũ hoàng tử, nhưng thực tế thì ngoài việc khen ngợi và thưởng cho rất nhiều của cải ra, nhưng đến nay đều chưa phong vương cho hắn. Hơn nữa ngay cả địa vị nhà mẹ đẻ Lương phi, cũng không có được sự thí bá rõ rệt.
Đây mới là điều mà Lương phi cùng Hoàng Phủ Giác quan tâm hơn.
Một vị hoàng tử, nếu không có thế lực của gia đình mẫu thân, sẽ có nhà mẹ đẻ của thê tử trợ lực.
Nếu không có mà muốn có chân trong sự tranh đấu hoàng quyền là rất khó.
Mà thái tử cũng không thoải mái, tuy rằng đã được sắc lập lên ngôi vị thái tử, nhưng hoàng đế khắp nơi bới móc, thường xuyên lấy Hoàng Phủ Giác ra so sánh. Hắn mặc dù có mẫu thân gia trợ lực, nhưng Tống gia lại bởi vì có công cao mà bị hoàng đế kiêng kị.
Ngược lại bị cản trở không ít.
Ví dụ như, thái tử muốn đề bạt thư đồng của mình, hoàng đế sẽ chọn người khác.
Hắn muốn đề bạt biểu huynh đệ ở ngoại công gia, hoàng đế sẽ lấy ra đủ các loại lý do đường hoàng chính chính để ngăn cản.
Cho nên nói, hai vị này mặc kệ như thế nào đều không thể thoải mái.
Mà người vẫn bị khinh thị là Hoàng Phủ Cẩn, đã được phong vương, ban thưởng nhiều, nữ nhân cũng nhiều.
Hơn nữa luôn thường được triệu kiến gặp riêng.
Cho nên đều muốn tìm Tô Mạt đến thử xem, có thể tra ra chút dấu vết nào để lại hay không.
Chỉ tiếc, tiểu nha đầu mượn danh của hoàng đế, cự tuyệt tiếp khách.
Bầu trời đêm tối, trời không trăng sao, ngoài những ngọn đèn Ⱡồ₦g trên hành lang thì không có ánh sáng nào.
Tô Nhân Vũ dặn dò đi dặn lại bọn nha đầu chăm sóc Tô Mạt kĩ lưỡng, mới cẩn thận rời đi.
Tô Mạt kêu Lăng Nhược đi tiễn, thuận tiện nhìn xem có thể tìm hiểu được chút tin tức già hay không?
Hoàng Oanh và vài nha đầu vừa thêu thùa may vá, vừa nói chuyện với Tô Mạt.
Lúc này tiếng chuông vang lên khắp viện.
Cái chuông đồng được kéo liền với sợi dây thừng, vì để tiện lợi gọi người, tránh cho việc có người gọi cửa mà không nghe thấy.
Rất nhanh bên ngoài có tiểu nha đầu báo lại:“Tiểu thư, Tống gia tứ tiểu thư còn có nhị tiểu thư đến.”