Bà vốn cũng là người cực kỳ thông minh, chỉ là mấy năm nay làm đương gia, bởi vì có năng lực, nam nhân đều bội phục, cũng không tự chủ sinh ra một loại thói quen độc đoán.
Rất nhiều chuyện, không nghĩ đến cảm nhận của người khác, không biết được người ta cần gì, chỉ xuất phát từ chính con đường mình nghĩ ra.
Rất nhiều lúc sẽ làm thương tổn người khác.
Ngẫm lại, chỉ sợ trong nhà có vài thứ tử quản lý sự vụ trong nhà cũng là có vài câu trách móc oán hờn.
Nhưng bà làm tất cả cũng chỉ muốn cho gai tộc tốt hơn.
Dù sao Tô gia cũng là một đại gia tộc, không phải chuyện riêng của một người hai người.
Nếu đơn thuần chỉ vì tốt cho cháu đích tôn, vậy nàng vì sao không đáp ứng Tô Trì cưới Tống gia tiểu thư?
Tô Trì cưới Tống thị nữ, có thể làm cho Tô gia mấy trăm người có thể sống yên ổn sao?
Tô Mạt không thấy lão phu nhân trả lời, ngửa đầu nhìn bà, nhẹ giọng nói:“Tổ mẫu, ngài, tức giận sao?”
Lão phu nhân tỏ vẻ hiền hoà ít có được cười, vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng nói:“Nha đầu, lúc trước a, tổ mẫu lo lắng, nay có ngươi, ta thật ra cũng yên tâm .”
Nghe nói lời này, Tô Mạt nhất thời cảm thấy bội phần áp lực, vội hỏi:“Lão tổ mẫu trăm ngàn lần xin ngài đừng nói như vậy, Mạt nhi chỉ là đứa nhỏ, không mong gì hơn được lão tổ mẫ cùng phụ thân chỉ bảo nhiều hơn.”
Lão phu nhân mỉm cười, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim liên trên tay nàng, nhất thời kinh ngạc, nâng tay nàng lên quan sát một lát.
Tô Mạt hỏi:“Tổ mẫu, cái này rất trân quý sao?”
Lão phu nhân hơi vuốt cằm, vẻ mặt rất là ngưng trọng,“Nếu ta đoán không sai, đây là tiền triều quốc bảo......”
Nói đến đây, Tô Mạt cũng ngây ngẩn cả người, nàng không đoán được Hoàng Phủ Cẩn có đồ này, còn hào phóng phương tùy tùy tiện như thế tặng cho nàng?
Nếu bị hoàng đế thấy......
Lão phu nhân lại nói:“Thứ này, chắc là tiền hoàng hậu ban cho Thục phi nương nương, truyền cho Tề vương điện hạ, cũng bình thường thôi. Hắn nếu cho ngươi......”
Vậy chứng minh, hắn đối với Mạt nhi là tình thế đã định.
Nếu là có người muốn chia rẽ bọn họ, hắn sẽ không tiếc bất kì giá nào, thà làm ngọc vỡ.
Chiếc nhẫn này, cũng là lời thề của hắn.
Lão phu nhân cũng là trước đây nghe mẫu thân người khác kể, khi đó mẫu thân tiến cung yết kiến hoàng hậu nương nương, từng thấy qua trên tay hoàng hậu có từng đeo.
Lúc ấy chiếc nhẫn này còn có truyền thuyết, tương truyền là trước khi Quan Âm thăng thiên, ở lưu lại chốn nhân gian một chút tơ duyên, hóa thành kim liên.
Chiếc nhẫn kim liên này rất kiên cố lại nguyên chất, là biểu tượng của sự kiên trung, Hoàng Phủ Cẩn tặng cho nàng, chính là muốn tuyên thệ với nàng, hắn cả đời sẽ chỉ yêu một mình nàng, không bạc đãi không xa rời, nếu phản bội lời thề, nguyện bị ngọn lửa ‘tam muội’* thiêu đốt (cách gọi của đạo Phật, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí thanh tịnh , dứt bỏ mọi ý niệm trần tục).
Cái này chỉ là truyền thuyết thần thoại.
Mà nhẫn kim liên này tuy nói là quốc bảo, đông ấm hè mát, trong bóng đêm có thể phát sáng lên, người đeo sẽ có thể duy trì tâm tình vui vẻ, làm cho người ta xinh đẹp động lòng người …vv.
Còn có người nói bách độc bất xâm.
Chỗ cụ thể chân chính quý giá là đâu, lại cũng không ai nói rõ ràng ra được, song tựa như ngọc tỷ vậy, thành một biểu tượng mà thôi.
Bởi vì điều này vốn trải qua mấy triều đại lưu truyền tới nay, lúc trước còn phát sinh qua sự việc đổ máu, sau lại biến mất ở trong chốn giang hồ, lại trải qua mấy trăm năm, thì xuất hiện tại hoàng gia.
Mà phạm vi sử dụng chân chính cũng thất lạc rồi, chỉ là bởi vì đạt được nó không dễ, nên thành quốc bảo, truyền cho nữ đế.
Tô Mạt bỗng ngầm hiểu, đem chiếc nhẫn tháo xuống,“Tổ mẫu, chiếc nhẫn bảo bối như vậy ta nên thu giữ cẩn thận, vẫn là đừng nên đeo.”
Lão phu nhân mỉm cười, đứa nhỏ này chính là thông minh, nàng gật đầu,“Đúng vậy.”
Tô Mạt đem nhẫn bỏ vào trong tay lão phu nhân,“Tổ mẫu, ngài giúp ta cất giữ.”
Lão phu nhân lắc đầu,“Đây là Tề vương điện hạ đưa cho ngươi làm tín vật đính ước, đương nhiên là do chính ngươi cất. Giữ gìn cho tốt, đừng làm mất.”
Tô Mạt gật đầu vội cất đi, nàng cúi đầu đùa nghịch sợi dây tua làm bằng ngọc trân châu, nhẹ giọng nói:“Lão tổ mẫu, ngài có thể cho tỷ tỷ thêm một ít thời gian không? Dù sao việc hôn nhân của đại ca còn phải bận bịu một đoạn thời gian nữa.”
Lão phu nhân vỗ nhẹ lên tay nhỏ bé của nàng,“Tỷ tỷ ngươi cũng là cháu gái tổ mẫu, tổ mẫu làm sao có thể không thương chứ. Ngươi cứ yên tâm đi.”
Tô Mạt lập tức cười rộ lên, vui mừng nói:“Đa tạ tổ mẫu. Ta sẽ đi nói cho tỷ tỷ nghe.”
Nhảy xuống giường La Hán, khấu đầu với lão phu nhân một cái, sau đó chạy như bay đi mất.
Lão phu nhân cười lắc đầu,“ Quỷ nghịch ngợm này.”
Lúc này Trương mụ mụ từ bên ngoài trở về, đem chuyện của Vương phu nhân kể lại.
Lão phu nhân hừ một tiếng,“Để nha đầu đó nghỉ ngơi trước, tìm Lâm di nương đến, sự tình trong nhà cũng nên để cho nàng ta cùng nhau giải quyết.”
Trương mụ mụ hiểu, lão phu nhân không yên tâm với Vương phu nhân nữa, lập tức tự mình đi truyền lời tới Lâm di nương.
Lúc Tô Mạt dẫn theo Kim Kết trở về viện của mình, phải đi qua viện của Vương phu nhân, từ bên ngoài tường có thể nghe thấy thanh âm bà ta mắng chửi người.
Lúc Tô Mạt dẫn Kim Kết trở về sân của mình, đi ngang qua sân của phu nhân thì nghe có tiếng la mắng từ bên trong phát ra.
Tô Mạt hơi dừng lại thản nhiên nói : “Bà ta vẫn không nhìn rõ tình huống của mình , sau khi đại ca cùng đai tỷ thành thân mà bà ta còn như vậy tất sẽ gánh lấy hậu quả . "
Tô Mạt biết lão phu nhân vì danh dự Tô gia đã phải nhẫn nhịn Vương phu nhân rất nhiều , hơn nữa việc hôn nhân của đại ca cùng đại tỷ vẫn không một chút tin tức , muốn xử trí Vương phu nhân thế nào cũng không thỏa đáng.
Hưu nàng ta, quá dọa người rồi!
Để nàng ta bệnh ૮ɦếƭ sẽ làm ảnh hưởng tới hôn lễ của nhi nữ. Lúc đó vừa phải lo giữ đạo hiếu , còn phải đối mặt với bao chuyện thị phi , rồi bao nhiêu chuyện khác nữa .
Thế nên , Vương phu nhân cho dù có kiêu ngạo hơn nữa , lão phu nhân cũng sẽ không động tới nàng ta.
Bên trong viện Vương phu nhân mắng chửi lâu như vậy song иgự¢ vẫn như có cái gì đè chặt lại , làm thế nào cũng không hết giận .
Nàng chỉ vào một tiểu nha đầu mắng :“Đừng tưởng rằng nàng ta vừa mới mang thai là lũ các ngươi liền đi qua đó nịnh bợ . Có đứa nhỏ hay lắm sao , di nương sinh đứa nhỏ bộ thiếu sao ? Tô gia chúng ta còn cần đứa nhỏ sao? Ta xem các ngươi đều là mắt mọc trên đỉnh đầu , đều muốn trèo lên giường của lão gia , mơ tưởng làm nửa chủ tử đi , ta nhổ vào! ”
Nàng ta tiếp tục mắng , càng mắng càng hăng . Lát sau nghe tiếng Trương mụ mụ nói là từ nay về sau , việc lớn việc nhỏ trong phủ sẽ do Lão phu nhân cùng Lâm di nương giải quyết , thỉnh Vương phu nhân nghỉ ngơi nhiều hơn , kẻo đến ngày đại thiếu gia thành thân Vương phu nhân vì sức khỏe không tốt mà không tham gia được.
Vương phu nhân vừa nghe được nhất thời hai mắt trợn ngược , hít thở không thông , thở hổn hển nhìn Trương mụ mụ .
Trương mụ mụ cũng không nhiều lời , sau khi nói xong liền dẫn người rời đi .
Vài nha đầu mụ mụ thấy thế liền đỡ Vương phu nhân vào phòng trong .
Vương phu nhân cảm thấy đất trời đảo lộn , ngẩn ngơ ngồi trên ghế . Đột nhiên nàng nhảy dựng lên , xông tới đám hạ nhân khiến các nàng hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
Vương phu nhân đóng chặt cửa , cảm thấy bi ai đến cực điểm . Nàng ai oán số mạng mình khổ .Trong mắt nàng ta, tất cả mọi người đều có lỗi với mình.
Nữ nhi của nàng không thuận theo nàng, trượng phu chỉ biết có nữ nhân khác , vứt bỏ nàng .
Bà bà (Mẹ chồng) đối với nàng giống như hổ rình mồi , tựa như một ngọn núi lớn phủ chụp xuống đầu.
Nàng khổ sở giãy dụa lâu như vậy , cuối cùng lại đổi lấy kết quả như bây giờ.
Không bằng một thứ nữ, không bằng một di nương......
Nàng gục đầu trên giường, gắt gao nắm chặt khăn tay , khóc tức tưởi , nhưng tiếng khóc chỉ thoát ra vài tiếng đã mãnh liệt ngưng lại , thanh âm nghẹn ngào chôn sâu , chỉ có đầu vai run lên từng đợt cho thấy chủ nhân nó bi thương đến vô cùng.