Nàng biết lợi hại, những người được nàng huấn luyện ở nông trường phần lớn là người ngoài hoặc những người đắc tội với bọn quan to quý nhân bị chúng tìm cớ lưu đày hoặc những kẻ vì đánh ૮ɦếƭ bọn cường hào ác bá mà phải lẩn trốn.
Mấy chục người trong nhóm Mị Ảnh kỵ sĩ phần lớn xuất thân từ đó.
Đó là những người không còn đường lui nữa, họ chỉ có thể tin tưởng và lựa chọn đi theo Tô Mạt. Hơn nữa, bọn họ cũng không thể tùy tiện ra ngoài, ít nhất là ở Đại Chu, nếu không muốn bị người nhận dạng.
Cho dù bọn họ có giấy thông hành thì với cái khí thế khác người kia cũng sẽ trở thành hiềm nghi cho người khác.
Tuy cách huấn luyện của nàng giống với hiện đại nhưng bọn họ lại tự mình rèn luyện thêm với phương thức tàn nhẫn gấp trăm lần, mỗi lần ra tay là kẻ thù phải đổ máu.
Dần dần, ngoại trừ người thân, những sinh mạng khác đều bị bọn họ coi thường.
Quân lệnh là mục tiêu mà bọn họ phục tùng.
Cho nên, khí thế của bọn họ vô cùng sắc bén, cách mấy trượng cũng có thể cảm giác được sát khí phát ra từ người bọn họ. Ngoài cách giấu ra không còn cách nào hiệu quả hơn. Tô Mạt cho bọn họ giả trang thành thương nhân tây vực, lấy danh nghĩ kinh doanh thu thập tin tức.
Một số người sắm vai cường đạo trên sa mạc.
Cũng có một nhóm người khác chuyên môn phối hợp với bọn họ, cung cấp tin tức…
Còn một vài người dùng thân phận giả xuất hiện trong thành, tuy đến giờ chưa xảy ra vấn đề nhưng lần truy tìm thích khách này phạm vi không phải nhỏ, lại có thêm kẻ chấp hành như Tề Tú Hữu, cho nên không thể không phòng.
Ở vườn hoa còn tám người, chuyên môn truyền tin cùng nhận lệnh từ Tô Mạt.
Vì để tiện việc liên lạc, nàng thường gặp gỡ bọn họ, còn những đội viên khác thi thoảng đến sẽ do A Lí an bài.
Mấy người kia nếu bị Tề Tú Hữu phát hiện nhất định sẽ rất phiền. Không cẩn thận sẽ để lại dấu vết ngay.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ giọng nói:“Hai ngày ta cố ý làm rối Tề Tú Hữu, cho nên tốc độ bọn chúng có hơi chậm nhưng chỉ sợ không kéo dài thêm được nữa.”
Tô Mạt mím môi:“Cho nên chàng cố ý khiêu khích Tề Tú Hữu, làm cho hắn muốn trừng trị ngươi, sau đó ngũ điện hạ sẽ đi tìm muội, đúng không?”
Hoàng Phủ Cẩn cười cười, xoa đầu nàng:“Ta không sao. Chỉ là từ khi nghĩ đến chuyện đó, ta không tài nào ngủ được, càng nghĩ càng thấy hắn đang nghi ngờ ta, cũng có thể sẽ liên lụy đến nàng, đến vườn hoa, đến hương lâu.”
Nếu hắn biết chuyện nông trường, nghi ngờ sẽ càng tăng.
Vì thế, bọn họ cố gắng hạn chế đi đến nông trường. Tất cả đều do ba người đứng đầu thôn trang nhân cơ hội mua đồ ăn cùng bang nông sản mà tìm cách liên lạc với bọn họ thông qua cái bang.
Tô Mạt còn dạy bọn họ mật ngữ nên khi tiếp xúc, người ngoài có nghe cũng không hiểu gì.
“Chàng nói thử xem, nếu hoàng đế nghi ngờ chúng ta, có phải hắn sẽ dựa vào chuyện thích khách mà chuyện bé xé ra to hay không?”
Hắn từng đi tới vwofn hoa, cũng thăm thú hết bên trong, chỗ nào cũng toàn hoa với cỏ, có gì đáng nghi?
Nhưng tâm tư hoàng đế, mấy ai đoán được. Nếu có tai họa ngầm, nàng nhất định phải tiêu diệt trước khi nó phát sinh.
Nàng lập tức đứng dậy tạm biệt Hoàng Phủ Cẩn, ra cửa nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, muội muốn gặp cha.”
Tề Tú Hữu lập tức cười nói:“Tô tiểu thư muốn gặp Quốc Công, để bản quan mang ngài đi.”
Hắn cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn nhất định nói gì đó với Tô Mạt, nhưng hắn cái gì cũng không nghe được nên lại càng tò mò hơn.
Chờ Tô Mạt cùng Hoàng Phủ giác đi đến chỗ Tô Nhân Vũ xong, hắn lập tức gọi người tới dặn dò:“Các ngươi hỏi thử xem có lục soát vườn hoa không? Nếu có, bản quan là muốn tự mình đi .”
Bọn họ lấy danh nghĩ lục soát ba trăm dặm xung quanh Vạn Xuân uyển nên không thể chỉ lục soát mình vườn hoa được.
Từ sau sự cố hôm đó, bọn họ đã tăng cường tuần tra chặt chẽ, còn yêu cầu quân đội ở Tây Sơn đến hỗ trợ, một con ruồi cũng đừng hoàng thoát được.
Quay trở lại bên này, Hoàng Phủ Giác ở bên ngoài chờ, để nàng vào trong một mình.
Tô Nhân Vũ tinh thần tự nhiên, không có vẻ gì bị ép buộc. Thấy nàng bước vào, ông vui vẻ đi tới nhéo má nàng:“Lão tổ mẫu cùng mọi người không có việc gì chứ?”
Tô Mạt cười cười:“Phụ thân, tổ mẫu tốt lắm, chỉ là người rất nhớ cha.”
Tô Nhân Vũ nhìn thoáng qua bên ngoài, Tề Tú Hữu đang nhing chằm chằm về phía này. Ông ta bèn nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mạt, hiền từ nói:“Đi, cha con chúng ta vào trong hít thở không khí.”
Hai cha con vào rồi, Tề Tú Hữu không thể đi theo, chỉ có thể ở ngoài nhăn nhó.
Người ta ở trong phòng, hắn còn có thể đứng ngoài cửa sổ nghe lén. Người ta vào trong sân, hắn không thể nào đi sát bên cạnh được, đành giả bộ đi dạo xung quanh, vừa đi vừa cố dỏng tai thử xem có nghe được gì không.
Tô Mạt đem suy đoán của Hoàng Phủ Cẩn đoán nói cho phụ thân, Tô Nhân Vũ nhíu mày, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói:“Mạt nhi, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Con phải nhớ lấy tịnh chế động.”
Tô Mạt gật đầu:“Con vớiTĩnh điện hạ cũng nghĩ như vậy .”
Tô Nhân Vũ lại nói:“Tả tướng cùng Tề Tú Hữu muốn làm gì cứ để bọn họ làm.”
Càng nói nhiều càng sai nhiều, tốt nhất là im lặng xem biến hóa.
Tô Mạt lại gật đầu, nói thêm mấy câu, sau đó liền rời đi.
Nàng trở lại tẩm cung Hoàng Phủ Giác gặp nhị ca cùng những người khác rồi cáo từ hắn ra về.
Tiếp theo, nàng chạy đi tìm tổ mẫu, xin phép bà cho nàng đến vườn hoa.
Tuy hoàng đế có hạ lệnh điều tra thích khách, nhưng hắn cũng không hạn chế đi lại của mọi người, thậm chí còn cho phép người nhà của bọn họ truyền tin về kinh thành, tiện thể mang đồ dùng cần thiết đến.
Vì nàng đã gặp được phụ thân cùng Tề vương nên lão phu nhân cũng không cản nàng,. Bà còn nhắc Tô Việt cùng Kim Kết chăm sóc nàng cẩn thận.
Bà lại nói thêm:“Để Lan nha đầu đi theo ngươi đi, ta ở trong này cũng không cần sai sử nhiều.”
Tô Mạt không đồng ý, lão phu nhân vốn là trụ cột của Tô gia, là lãnh tụ tinh thần, nếu bà có cái gì sơ xuất, rất nhiều vấn đề sẽ theo nhau mà đến.
Nàng nhẹ giọng nói:“Tổ mẫu, lần đó ngài bị trật chân, thật sự là ngoài ý muốn sao?”
Tuy rằng lão phu nhân quan tâm việc hôn nhân của cháu gái nên khi nghe tin Tần Nguyên Quân gặp nạn thì đâm ra sốt ruột, nhưng tuyệt đối sẽ không tự nhiên trật chân như vậy.
Trong nhà cũng có nhiều việc phát sinh nhưng có thấy lão phu nhân bất cẩn đến vậy đau.
Lão phu nhân ngẩn ra, không ngờ được nàng lại thông minh đến nước này, đành gật đầu: “Đúng là ngoài ý muốn, con đừng bận tâm, không có lần sau đâu.”
Tô Mạt không nói nữa, nói lời tạm biệt đại tiểu thư với tam tiểu thư xong thì cùng nhị ca, Kim Kết đi vườn hoa, để Thủy Muội, Hoàng Oanh ở lại giúp Xuân Thủy.
Nhóm người Tô Việt ngồi trên xe ngựa Tô gia, lúc ra khỏi Vạn Xuân uyển trình lên lệnh bài, nói rõ lý do vì lão phu nhân trặc chân quá nặng nên bọn họ phải đi đến vườn hoa tìm hương liệu đặc trị để chữa chân cho lão phu nhân.
Các thị vệ cũng không aay trở ngại. Dù sao, hoàng đế cũng có lệnh, chấp nhận cho mọi người ra vào, chỉ cần đăng ký trong danh sách là được, hơn nữa Tô quốc Công cùng lão phu nhân vẫn đang ở đây.
Kết quả, Tô Mạt mới đi không lâu, Tề Tú Hữu liền dẫn người thẳng hướng vườn hoa đuổi tới.