Bùi Bảo Khương thấy Tô Mạt tuy có bịt miệng mình thật nhưng không phủ nhận lý luận của mình, nhất thời giống như tìm được tri âm, trong lòng thích thú liền nghe theo Tô Mạt .
Tô Mạt nhớ tới một chuyện, bèn nói với Bùi Bảo Khương :“Nếu tỷ múa giỏi như vậy, lại thích dạy người khác, hay là sau này muội mời tỷ ra ngoài chơi, thuận tiện nhờ tỷ giúp đỡ, tỷ đồng ý nha!”
Bùi Bảo Khương vui mừng nói:“Được. Ta còn ước gì mình đừng về nhà đây.”
Tô Mạt chỉ chỉ mặt sau:“Chỗ đó có một sân khấu do muội nghĩ ra, có ba tầng, ở giữa là vũ đài, có thể diễn kịch, hát hí khúc, múa… đều không thành vấn đề. Nếu hoàn thành, có thể chứa hơn một ngàn người.”
Tòa nhà đó nàng mới tiến hành được phân nửa diện tích mà thôi, phần còn lại cũng cần tới mấy chục mẫu đất, nàng đang tiếp tục mở rộng, hoặc là đổi hoặc là mua.
Chỉ cần có đất, rất nhanh sẽ hoàn thành, thợ tốt ở kinh thành không thiếu.
Bùi Bảo Khương mở to hai mắt, nhìn nàng như nhìn dã nhân: “Muội, muội......”
Muội nửa ngày cũng không nói tiếp được, nàng ta lập tức sửa miệng:“Được, chỉ cần muội tin tưởng, tỷ sẽ tận hết sức mình.”
Tô Mạt mím môi cười khẽ: “ Quyết định như vậy đi!”
Bùi Bảo Khương nói:“Ngoéo tay làm chứng, bất quá muội phụ trách giải thích với cha mẹ tỷ nha!”
Tô Mạt gật đầu:“Dĩ nhiên.”
Nàng rất thích giao thiệp với các quan viên hoặc phu nhân của họ vì mọi việc khá dễ dàng, chỉ có ngwoif lòng không tham mới khó mà thôi.
Trong lòng Bùi Bảo Khương hết sức vui nên tiếp tục lôi kéo mọi người nhảy múa, nhưng múa một hối thấy không có nhạc thì mất hứng liền lấy tay làm loa la lên:“Tề vương điện hạ, Tô nhị thiếu gia, các vị có ai biết đánh đàn, thổi tiêu không??”
A Cổ Thái xung phong nhận việc:“Ta, ta biết đánh trống.”
Nói xong liền sai người khiêng nhạc cụ đến, đàn, sáo, trống,… đều có đủ, ai thạo thứ nào thì cầm thứ đó.
Các nha hoàn thêu thùa thì giỏi nhưng đàn sao … thì chịu thua.
Tô Việt tiến lên lấy ống tiêu:“ Thứ này ta mới học được gần đây, để ta thử.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, nếu nàng muốn học múa, hắn không thể ngồi không được:“Trước đây, sư phụ có dạy ta đánh đàn, lâu rồi không ᴆụng tới, không biết có như xưa?”
Nói xong, măm ngón tay lướt trên dây đàn, âm thanh mát lạnh vang lên, ngay cả những người không hiểu gì về âm nhạc cũng nghe đến ngơ ngẩn.
Tả tiểu thư khen:“Tề vương điện hạ khiêm tốn .”
Tiếng đàn này, không phải là bậc kì tài thì rất khó phát ra.
Nhưng Hoàng Phủ Cẩn tự biết, năm đó học đàn chẳng qua là vì tu luyện nội công, cái gì ngự khí, kiếm khí, tiêu âm,.. đều là công phu có thể Gi*t người.
Bùi Bảo Khương muốn một khúc túy hoa âm, sau đó tự mình khởi vũ. Dưới ánh đèn, nàng như cánh chim nhỏ tự do, nhẹ nhàng bay bổng, kĩ thuật cao siêu, bước nhảy phối hợp chặt chẽ theo tiếng nhạc, khi khoan khi nhặt, lúc thì thanh thuần lúc lại quyến rũ động lòng người.
Mà tiếng đàn dường như thản nhiên, lại cũng không làm theo ý mình, phối hợp nức nở triền miên tiêu âm, ngược lại càng thêm kinh diễm.
Một khúc kết thúc, tất cả mọi người lâm vào say mê, thật lâu mới thoát ra khỏi nhưng dư âm khúc vũ cùng tiếng đàn ma thuật như vẫn còn quanh quẩn.
Tô Mạt xem đến nhập thần, không tự chủ được cũng khoa tay múa chân mấy lượt, trí nhớ nàng khá tốt, Bùi Bảo Khương vũ một lần nhưng nàng cũng nhớ kỹ.
Bùi Bảo Khương thấy nàng xoay eo, phất tay áo theo tư thế bái nguyệt thì kinh ngạc không thôi, vỗ tay trầm trồ khen ngợi,“Mạt nhi muội muội, tư thế này...... Tuy tỷ quen múa nhưng cũng không có được cái thần vận này, tỷ muốn muội, không, xin muội hãy để tỷ dạy muội nha!”
Tô Mạt không dự đoán được bọn họ đều nhìn nàng, quẫn bách dừng lại, lắc đầu như trống bỏi: “Ta sẽ không vũ , ta chỉ tùy tiện múa chơi thôi mà.”
Bùi Bảo Khương mặc kệ, nàng nhất định phải đào tạo mầm non này!
Nàng nắm tay Tô Mạt, quay đầu nói với Tô Việt:“Nhị thiếu gia, tâm lý ngươi u ám a, thổi điệu thê lương như vậy, nếu không có Tề vương điện hạ giúp ngươi, ngươi đều làm chúng ta khóc hết.”
Tô Việt xấu hổ, kỳ thật cuộc sống hắn không bi thương lắm nhưng lúc thổi tiêu không hiểu sao lại khoogn không chế được, thổi ra âm điệu buốn như vậy.
Bị Bùi Bảo Khương nói trắng ra hắn cũng không che dấu, thi lễ nói lời cảm tạ:“Còn thỉnh Bùi tiểu thư chỉ giáo nhiều hơn.”
Lúc này lão phu nhân phái người đến, nói sớm một chút nghỉ ngơi, sáng mai còn có một ngày thú vị đâu.
Mọi người thấy trời cũng không còn sớm, vội trở về phòng nghỉ.
Lúc Tô Mạt đi đến góc hành lang thì nghe Hoàng Phủ Cẩn kêu nàng, liền làm cho Kim Kết cùng Bùi Bảo Khương các nàng đi về trước.
Bùi Bảo Khương cười hì hì nói:“Muội đi đi, tỷ sẽ không chê cười đâu.”