Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 431

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Một tên hắn trúng thực sự quá nặng, khiến cho nửa người trái của hắn tê cứng. Tuy mũi tên đó không có độc nhưng lực đạo kia làm cho hắn suốt đời khó quên.
Nếu không nhờ Tô Mạt cùng các đại phu tận tình cứu chữa, đừng nói tay hắn, cho dù là mạng hắn cũng khó lòng giữ lại.
Trong thâm tâm Tô Trì, A Lí không thực lòng muốn cứu hắn, nếu không tại sao chỉ có thể đánh lệch mũi tên đi một chút mà không thể khiến nó lệch xa hơn.
Chính vì A Lí không cố sức nên giờ hắn mới phải chịu vết thương nặng như vậy. Một mũi tên bắn từ trên xuống sao có thể chứa xung lực kinh người như vậy được.
Tô Mạt lạnh lùng nói: “Huynh còn biết đau, biết phát giận, tức là không ૮ɦếƭ được, nhưng còn những binh sĩ đi theo huynh thì sao. Trong số bọn họ còn mấy ai có thể biết đau, biết phát giận? Tất cả đều ૮ɦếƭ! Đều ૮ɦếƭ đó, huynh nghe rõ chưa?”
Tô Trì ngẩn ra nhưng vẫn mạnh miệng:“૮ɦếƭ vì xã tắc là vinh dự của bọn chúng.”
Tô Mạt cười lạnh. Mấy lời sáo rỗng này, nói mà không làm ai chẳng nói được?
Binh sĩ tử trận đa phần đều xuất thân bình dân, đám người con nhà quyền quý có mấy ai thiệt mạng?
Nếu không có trợ cấp, có mấy người cam nguyện hy sinh thân mình ? Còn sống không phải tốt hơn sao?
Nàng không muốn nói thêm lời nào. Nàng thật sự quá thất vọng về hắn, không biết hắn có phải con ruột của phụ thân không nữa?
Phụ thân lãnh binh không giống Hoàng Phủ Cẩn. Ông xem binh lính như con mình, tận tình quan tâm bọn họ, luôn tìm cách giarm thương vong đến mức thấp nhất.
Điểm ấy của ông giống hệt Hoàng Phủ Cẩn, chỉ là Hoàng Phủ Cẩn chưa bao giờ thể hiện ra ngoài. Hắn luôn mang bộ mặt lạnh như băng để xử lí mọi việc.
Tô Trì hỏi:“Các ngươi tính làm cách nào tấn công Dã Kê? Chừng nào tiến hành?”
Tô Mạt không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nói chuyện với các binh sĩ bị thương.
Từ những lời nói của bọn họ, nàng với Hoàng Phủ Cẩn cùng tổng hợp lại, cảm thấy suy luận ban đầu hoàn toàn phù hợp.
Tại Dã Kê hiện giờ đang tồn tại một thế lực thần bí. Bọn họ trà trộn chung với đám thổ phỉ nhưng thực lực cách xa thổ phỉ vạn dặm.
Giống như cách Tô Mạt xếp Mị Ảnh kỵ sĩ lẫn vào thị vệ vậy.
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Đến đại sảnh nói tiếp.”
Sau đó, hắn phái người mời Tạ tuần phủ, kinh Chỉ Huy Sứ đến thảo luận.
Các quan viên ấn theo thứ tự ngồi xuống, thân tín cùng các thống lĩnh thị vệ chia nhau đứng xung quanh, nghiêm cẩn lắng nghe.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía kinh Chỉ Huy Sứ cùng tuần phủ xong mới nói:“Mong các vị chịu khó gia tăng phòng thủ cùng tuần tra, đặc biệt chú ý kĩ ngững người ra vào thành, tránh để gian tế dịch dung trà trộn vào trong.”
Tất cả đồng thanh chấp thuận.
Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục nhìn về phía các thống lĩnh thị vệ: “Hiện giờ, Dã Kê sơn không chỉ có sơn tặc mà còn cả những kẻ cực kì lợi hại, thời gian tới chắc sẽ khó khắn hơn, hy vọng các vị cẩn thận từng giờ, từng khắc, không để kẻ thù thừa cơ lẫn vào phủ, Cách tuần tra sửa lại theo phương án thứ hai.”
Mọi người y lệnh thi hành.
Phương án thứ hai là cách tuần tra do Tô Mạt đề nghị, gia tăng trạm canh gác ngầm còn bên ngoài thì canh gác lỏng lẻo, nhìn không có gì đặc biệt, người ngoài có nghe cũng không hiểu họ đang nói gì.
Chờ Hoàng Phủ Cẩn cùng các vị đại nhân thương lượng xong, Tô Mạt nói:“Phiền các vị đại nhân hỗ trợ chuẩn bị một số người khỏe mạnh, cung nỏ lớn.”
Sau đó, nàng yêu cầu thêm vải trắng, dây vải … Thái độ hết sức nghiêm túc.
Kết thúc thương nghị, ai nấy trở về thực hiên nhiệm vụ của mình.
Hoàng Phủ Giác đang ở trong phòng phê duyệt quân báo thì thấy thị vệ tiến vào bẩm báo, nói có vị quan thất phẩm chức tạo cục xin được gặp ngũ điện hạ.
Hoàng Phủ Giác cho hắn tiến vào. Vị quan kia một đường phong trần mệt mỏi , vừa vào cửa liền dập đầu, cầu ngũ điện hạ cứu mạng.
Hoàng Phủ Giác buông 乃út lông:“ Xảy ra chuyện gì?”
Viên quan than thở khóc lóc nói:“Điện hạ, Trang hoa chuẩn bị cho lễ mừng thọ xảy ra vấn đề, cầu điện hạ cứu mạng .”
Hoàng Phủ Giác vội đứng lên. Phụ hoàng muốn tiết kiệm, không cho phép phô trương lãng phí cho lễ mừng thọ nhưng lại yêu cầu trong ngày đó phải có một Trang hoa hắc kiên long mới để kim long long bào.
Hơn nữa, còn yêu cầu không một chút tỳ vết, nếu không sẽ lấy mạng quản sự chức tạo cục cùng tất cả nhân công.
Chức tạo phường Tô châu không còn cách nào khác, nghe nói ngũ điện hạ muốn tới chức tạo cục, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng , hy vọng có thể tìm kiếm một chút giúp đỡ.
Tâm tư Hoàng Phủ rồi bời, nếu muốn nắm quyền quản lí chức tạo cục lâu dài phải thu phục được chức tạo phường Tô châu, hơn nữa còn phải làm cho phụ hoàng vừa lòng.
Hắn suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, cân nhắc lợi hại. Trước mắt, chuyện ở Lai Châu tuy có gấp nhưng hắn cũng không thể được gì.
Tuy hắn cũng đọc nhiều sách vở, binh thư, hiểu rõ đạo lí trong đó nhưng làm sao có thể lợi hại được như nhị ca đã từng tham gia hang trăm trận chiến.
Có lẽ, hắn phải đến chức tạo cục giải quyết mọi việc.
Hoàng Phủ Giác nhìn trời, sắp chiều rồi. Nếu hắn liên tục ra roi thúc ngựa, có lẽ sẽ tới được trạm dịch kế tiếp trước khi trời tối.
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Giác lập tức đi tìm Hoàng Phủ Cẩn. Ai ngờ, không thấy Hoàng Phủ Cẩn cùng các quan nghị sự mà lại nghịch vải trắng với Tô Mạt cùng mấy chục cô nương khác thêu hoa.
Thấy hắn tới, Hoàng Phủ Cẩn ngẩng lên bắt chuyện.
Sau khi nghe Hoàng Phủ Giác kể lại chuyện ở chức tạo cục, Tô Mạt nói:“Một khi đã như vậy, Ngũ ca nên tới đó xem thử. Chỗ này đã có bọn muội.”
Chuyến hành trình này đã khiến Hoàng Phủ Giác tâm tư ૮ɦếƭ lặng. Ngày nào cũng thấy hai người thân mật, lời lẽ ngọt ngào, Tô Mạt một cũng bọn muội, hai cũng bọn muội cùng với thái độ chăm sóc ân cần của nhị ca dành cho nàng khiến cho Hoàng Phủ Giác thấy tim mình giống như ngâm trong thùng giấm.
Có lẽ, đây là cơ hội để hắn bình tĩnh hơn.
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu tán thành.
Tô Mạt thấy hắn do dự, cười nói:“Huynh yên tâm, đánh hạ Dã Kê là công của huynh, bọn muội sẽ không quên .”
Hoàng Phủ Giác đỏ mặt, vội đính chính:“Huynh không có ý này. Huynh thấy mọi người phải vào sinh ra tử mà huynh lại bỏ đi thực sự không nghĩa khí.”
Tô Mạt ngửa đầu nhìn hắn:“Sao lại không được? Không lẽ huynh mốn hoàng thượng nổi giận hay sao? Huynh nên đi đi, đều là cứu người, vì hoàng thượng tận trung.”
Hoàng Phủ Giác nghe nàng nói như vậy, nhìn lại vẻ mặt nàng , tim lại đập mạnh, vội gật đầu, từ biệt lên đường.
Hắn vừa đi, Tô Mạt tiếp tục sai người đem vải mua được làm thành khăn tay, trên mỗi cái khăn thêu một đóa hoa, nhìn cực kì sống động.
Đêm tới, nàng lại tập trung tất cả thị vệ cùng thị nữ, phàm là ai biết viết chữ đều có mặt, viết chữ lên khăn cho nàng.
Thủy Muội nội dung phải viết, nghi hoặc hỏi:“Tiểu thư chúng ta chỉ làm một ngàn phân, vì sao muốn nói là một ngàn chín trăm chín mươi chín phân đâu?”
Kim Kết ha ha cười:“Thủy Muội thành thật của ta ơi, đương nhiên là mê hoặc địch nhân rồi. Làm cho bọn họ không biết chúng ta rốt cuộc làm bao nhiêu.”
Tô Mạt gật gật đầu, chính là như vậy .
Thủy Muội lại hỏi:“Vậy sao không nói ba ngàn bốn ngàn luôn?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc