Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 469

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Như vậy nếu muốn làm gì, trước hết phải Gi*t Hoàng Phủ Cẩn.
Không lẽ, Vu Hận Sinh là gian tế Mạc Vân quốc sao ?
Tô Mạt suy nghĩ chăm chú tới mức mấy người Tả tiểu thư đi lúc nào cũng không hay.
Mà nhóm người Tả tiểu thư thấy nàng ngẩn người lại tưởng nàng đang thương tâm quá độ nên không hỏi nhiều, chỉ thương hại thở dài nói bảo trọng, rồi đi.
Bên trong Càn Thanh cung, mặt hoàng đế hết sức khó coi. Tống Dung Miên gần đó mặt mày tái mét, cố tỏ ra bình tĩnh khêu đèn, bỏ thêm hương liệu vào lư.
Lưu Ngọc liếc qua một chút rồi tiếp tục chờ tin tức, bên ngoài vẫn chưa thấy tin gì tốt của Tề vương điện hạ.
Hoàng đế càng âm trầm.
Tống Dung Miên bưng cháo tổ yến, nhẹ giọng nói:“Bệ hạ, chắc Tề vương điện hạ nhân cơ hội này âm thầm truy tìm kẻ làm loạn phía sau nên chưa về kịp. Chắc chắn không việc gì.”
Hoàng đế ngưng mắt nhìn nàng. Nàng không có vẻ gì sắc sảo, nhìn qua chân thành giản dị, cũng không xinh đẹp quá mức làm người ta phải đề phòng.
Ban đầu, hắn dẫn người tới ao Ngọc Dịch thả đèn, hoàng quý phi, Lương phi cùng Tống Dung Miên ở cung hoàng quý phi, cũng đi theo.
Lúc đó, nổ lớn tới mức ai cũng run sợ nằm rạp xuống đất, Lưu Ngọc hô to hộ giá, mà Tống Dung Miên lại không sợ nguy hiểm, cùng lúc với tiếng nổ, nàng cũng nhào vào người hắn.
Sau đó, hoàng quý phi nổi giận, muốn đem nàng ra đánh ૮ɦếƭ, hắn mới đem nàng giữ lại.
“Nếu Tề vương bình an, trẫm phong ngươi làm dung tần.” Hắn thản nhiên nói.
Tống Dung Miên vừa nghe, giật mình, sau đó ý thức được mới quỳ xuống tạ ơn.
Lúc này bên ngoài truyền ngũ điện hạ cầu kiến, hoàng đế nói:“Tuyên.”
Hoàng Phủ Giác đi nhanh màvào, không cần biết tình huống bên trong ra sao, vội quỳ xuống thỉnh an, sau đó thỉnh hoàng đế phái người đi thăm dò chỗ Vu Hận Sinh.
Hoàng đế thấy người hắn ướt đẫm, 乃úi tóc chỉnh tề cũng tán loạn xuống dưới, cả người suy sụp, vội vàng hỏi:“Tề vương đâu?”
Hoàng Phủ Giác vội nói:“Nhị ca chắc không sao.”
Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra, khoát tay sai Lưu Ngọc:“Đi, dẫn người nhìn xem, nhớ rõ cho hắn uống thuốc.”
Lưu Ngọc tuân lệnh đi.
Hoàng đế lại hỏi:“Mạt nhi đâu?”
Hoàng Phủ Quyết trả lời:“Mạt nhi ở lại xem xét hiện trường. Thuốc nổ đặt ở trên đèn, chỉ sợ là dùng đế bằng ngọc lưu ly để giấu.”
Hoàng đế hừ lạnh:“Đáng giận, trong hoàng thành lại liên tục phát sinh nghịch tặc, mặt mũi hoàng gi còn đâu nữa ! "
Hắn nhướng mày, kiên quyết : " Đi, dẫn người đuổi theo Lưu Ngọc, bảo hắn bí mật đem Vu Hận sinh xử tử, vĩnh tuyệt hậu hoạn.”
Hoàng Phủ Giác kinh ngạc, không hiểu sao phụ hoàng lại thay đổi ý định, vừa rồi còn nói cho hắn uống thuốc .
Hắn cũng không dám chần chờ, đứng dậy đi ra ngoài, bởi vì quá mau, thiếu chút nữa xô ngã một người, tưởng là cung nữ nào, ai ngờ là Tống Dung Miên.
Hắn không khỏi nhíu mày, nàng vội thi lễ:“Điện hạ.”
Hoàng đế thản nhiên:“Đi mau.”
Hoàng Phủ Giác bỏ đi, hoàng đế nói với Tống Dung Miên:“Ngươi sắp là dung tần, cần phải tập, không cần hành lễ với chúng. "
Tống Dung Miên nhu thuận nói:“Thi*p đã biết, về sau chỉ hành lễ với bệ hạ.”
Hoàng đế cầm tay nàng, để nàng ngồi lên đùi mình.
Trong cung Hoàng quý phi
Bà tức đến nghiến răng nghiến lợi, cả người phát run, làm bề bao nhiêu thứ mà không hết giận.
Bà không ngờ có ngày mình bị cháu mình tính kế, vẫn nghĩ là để nó ở đây cho có người sai phái. Bình thường thấy nó hiền lành, ở nhà lại là thứ nữ, tốt với nó một chút chắc chán nó sẽ bán mạng cho mình, ai ngờ…
Tức ૮ɦếƭ nàng thôi !
Bà thấy tức đến nghẹn thở. Vì nó mà khi nghe Tề Vương có lẽ bị nổ ૮ɦếƭ mà cũng không vui nổi.
Càng nghĩ càng điên, lại đập thêm bao nhiêu là thứ, làm thái giám cung nữ quỳ mọp sợ run.
Thái tử đi vào thấy vậy phất tay cho họ lui ra.
“Mẫu phi, ai chọc giận người ? "
Thấy con, Hoàng quý phi tức đến phát khóc : " Tuyên nhi, con nói xem, sao mẫu thân lại nuôi cái thứ ăn cây táo rào cây sung này. Mắt ta bị mù thật mà. "
Thái tử đỡ bà ngồi xuống, an ủi:“Mẫu phi tức mà làm gì ? Người vừa đẹp vừa cao quý, phụ hoàng lớn tuổi vậy còn sủng hạnh mỹ nhân mười mấy tuổi. Không lẽ người muốn tranh sủng với mấy ả đó sao ? "
Hoàng quý phi chấn động, nàng quả thật hồ đồ, vậy mà ôm ấp ảo tưởng với hoàng đế , còn tưởng hắn sẽ nhớ tình cũ hay sao ?
Không phải mình năm đó cũng dùng thủ đoạn giống Tống Dung Miên bây giờ để được hắn thương tiếc hay sao ?
Thái tử lại nói:“Mẫu phi ngẫm lại, nay người đã là mẫu nghi thiên hạ. Người còn phải tỏ ra rộng lượng vì phụ hoàng mở rộng hậu cung. Tứ muội là người tống gia, không phải so với người khác càng tốt hơn sao ? "
Hoàng quý phi chậm rãi thu liễm bi thương, mình quả thật là hồ đồ, lại cần con tới thức tỉnh. Thái tử quả nhiên trưởng thành, không còn là đứa làm bà lo lắng không yên nữa.
Bà khôi phục tư thái đoan trang, gật đầu:“Ta vốn không tính nói với con. Bất quá là mấy kẻ không tự lượng sức, chẳng qua xảy ra chuyện lớn, Hoàng Phủ Cẩn không rõ tung tích. Không biết hắn ૮ɦếƭ thật hay lẫn đâu đó sắp sẵn âm mưu nên mới rối loạn. "
Thái tử cười, vừa nghe tin hắn liền thỉnh giáo Tống Minh Dương, quả nhiên ra ý kiến hay.
Hơn nữa, trận nổ này, nổ thật tốt !
Hoàng quý phi sai Tú Nga mở kho, lấy mấy cuộn varit tốt với một ít đồ trang sức thưởng cho Tống Dung Miên, lại cho hai cung nữ ở cung mình qua hầu nàng. Tú Nga vâng lệnhđi làm.
Thái tử dẫn người đi tới Càn Thanh cung thỉnh an hoàng đế nhưng bị thị vệ cản lại.
Thị vệ đó lấy lí do hết sức chính nghĩa:“Bệ hạ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào.”
Thái tử mắt lạnh quét một vòng, thấy tùy tùng Hoàng Phủ Giác đứng gần đó, không khỏi hừ lạnh, hoàng đế cho Hoàng Phủ Giác đi vào, lại không gặp thái tử là hắn.
Hắn nhếch môi, ra lệnh tùy tùng: “ Phái người đi Tề Vương phủ hỏi xem có tin gì của Tề Vương chưa ? "
Người nọ lập tức đến phi ngựa đi Tề vương phủ, lại bị thị vệ ngăn lại, không cần biết hắn là người của thái tử hay là người của ai, chỉ cần không phải là người của hoàng đế đều không tiếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc