Giờ này, hoàng đế đã ngủ.
Tô Mạt nhướng mi: “ Đúng! Chúng ta càng làm ồn càng tốt!”
Lưu Hỏa vội la lên:“Tiểu thư, lỡ bệ hạ nổi điên đánh vương gia thì sao?”
Tô Mạt trừng hắn: “ Vậy ngươi đi theo! Có gì chịu đòn thay chàng.”
Lưu Hỏa gãi đầu cười cười, có tiểu thư ở đó, vương gia sao có chuyện được.
Nói là làm, mấy người liền tiến cung, mới tới Càn Thanh đã bị chặn lại.
“Bệ hạ có chỉ, không gặp bất cứ ai, kể cả thái tử!”
Nàng biết quy củ của Càn Thanh cung, tất cả lấy hoàng đế làm trọng. Nhất là những thị vệ phụ trách an toàn, nếu dám sắp xếp cho các hoàng tử, tức là vi phạm quân lệnh. Nếu vì hoàng mệnh đức tội cá phi tần cũng không ai truy cứu. Vậy nên bọn họ không thèm nhìn mặt mũi ai hết.
Tô Mạt liền cười nói:“Chúng ta không cần gặp bệ hạ, chúng ta muốn gặp gặp Lưu công công, có chuyện quan trọng muốn thưa với ngài ấy!”
Thị vệ mím môi: “ Nghe nói Lưu công công bị bệ hạ phạt, giờ không biết đang quỳ chỗ nào, chỉ sợ tiểu thư không gặp được”
Nàng biết hắn đang ngầm thương lượng nên lấy ra một xấp ngân phiếu, sau đó quay về. Mới đi được một đoạn đã gặp một tiểu thái giám đuổi theo, là tiểu thái giám bên người tiền cô cô.
“Điện hạ, Tô tiểu thư, cô cô cho mới nhị vị.”
Tô Mạt với Hoàng Phủ Cẩn đồng thời nhìn nhau. Coi bộ lúc họ không ở đây đã xảy ra gì đó.
Hai người liền đi theo tiểu thái giám. Tới nơi thì thấy tiền cô cô đang sốt ruột đi tới đi lui.
Nói mấy câu, hành lễ theo quy định, Tiền cô cô thình họ vào trong mới nói: “ Cầu xin nhị vị cứu Lưu công công”
Hoàng Phủ Cẩn im lặng, Tô Mạt hỏi:“Cô cô, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tiền cô cô buồn bã: “ Chỉ nghe người hầu nói Lưu công công đắc tội dung tần. Tối nay là lễ thành hôn giữa tô thiếu với công chutas, bệ hạ muốn đến tham dự, dung tần cũng muốn đi nhưng Lưu công công can lại, nói mấy câu gì đó làm cho dung tần khóc rất thương tâm.”
“Lúc đầu, bệ hạ có giận nhưng cũng chưa nói gì nhưng sau khi từ Tô phủ về, dung tần ngủ lại Càn Thanh cung thì Lưu công công lại can là không hợp quy chế, ngoài hoàng hậu ra, không phi tần nào được phép ngủ lại Càn Thanh cung. Bệ hạ nghe vậy nổi giận đùng đùng đá hắn ra cửa rồi sai người nhốt hắn vào lãnh cung.”
Tô Mạt kinh ngạc:“Tiền cô cô, chuyện này ngừơi có thể tin được sao?”
Tống dung miên được sủng ái như vậy từ bao giờ?
Huống hồ, Lưu công công là người thân cận hoàng đế bao nhiêu năm, thuận buồm xuôi gió, sao có thể vì một phi tần nho nhỏ mà bị giam cầm?
Tiền cô cô muốn nói lại thôi, chỉ có thể thở dài, xem ra chuyện bà biết không ít.
Tô Mạt khó xử nói:“Tiền cô cô, nếu ngủ điện hạ ở trong cung, ta có thể tìm huynh ấy nhờ giúp đỡ. Giờ huynh ấy không ở đây, ta với Tề vương có vào chỉ sợ loạn càng thêm loạn, sẽ làm bệ hạ giận thêm.”
Tiền cô cô khóc: “ Nô tỳ cũng biết vậy nhưng không còn cách gì. Lưu công công tuy chỉ là một thái giám nhưng hắn cũng từng cầu tình giúp tề vương điện hạ. Mong điện hạ nhờ nghĩ cũ mà giúp hắn lần này.”
Mặt Hoàng Phủ Cẩn không đổi sắc nhưng ánh mắt mềm hơn: “ Để bổn vương đi thử.”
Tô Mạt cản:” tiền cô cô, không phải chúng ta không muốn giúp nhưng chúng ta muốn biết rõ sự thật. Vì sao bệ hạ phạt Lưu công công. Có biết rõ sự việc mới có biện pháp thích hợp.”
Tiền cô cô cắn rang, vài lần tính nói nhưng cuối cùng im lặng: “ Thôi, quên đi. Vì sao tiểu thư cùng điện hạ tiến cung.”
Tô Mạt nói:“Thật không dám đấu, sau khi Tề vương bị trung thuốc nổ, nhân cơ hội đó, ngài ấy không xuất hiện, âm thầm điều tra xem kẻ đặt thuốc nổ là ai. Không ngờ lại lôi ra được Thư Hùng Song Sát làm. Bọn chúng ban đầu là môn khách của Tống ngũ công tử, sau trốn đi không rõ tung tích, lại tham gia vào vụ tấn công tổ mẫu. Điện hạ phát hiện tung tích của bọn chúng, theo dõi lần theo lại tới phủ của tống tướng. Chúng ta tưởng bọn chúng lém lút vào phủ Tống tướng làm loạn nên mới điều theo, ai biết lại gặp rất nhiều tử sĩ.”
“ Chúng ta nghi ngờ hai vợ chồng họ có ân oán với Tống tướng, muốn tìm cách vu oan giá họa bèn rat ay bắt chúng giao bệ hạ xử lý đồng thời xin bệ hạ làm chủ, nói giúp chúng ta một lời, kẻo không , Tống tướng lại nghi ngờ chúng ta đang đêm xông vào phủ ngài ấy làm chuyện mờ ám, gây ra tranh chấp không cần thiết.”
Tiền cô cô đăm chiêu nhìn nàng.
Nàng biết bà không tin mình, nàng cũng không tin bà ấy.
Kim Kết với Thủy Muội khi về đã kể lại chuyện ở Trầm gia cho nàng nghe, họ nói hình như Tiền cô cô bí mật trao đổi gì đó với Trầm lão, cảm thấy không khí có gì đó lạ lạ nhưng sự thật ra sao, các nàng không biết được.
Hơn nữa, dung tần mới vào cung có một tháng, bình thường không có xung đột với Lưu côn công, giờ sao truyền ra là Lưu công công khinh thường nàng.
Với tính của Lưu công công, ông đối với hoa cỏ trong cung còn vô cùng cẩn thận, huống gì nữ nhân của hoàng đế.
Mà từ khi Tiền cô cô về tới giờ, chuyện càng ngày càng lớn.
Hay là, chuyện Lưu công công bị phạt có liên quan tới Tiền cô cô?
Nếu không, nàng thật sự nghĩ không ra lí do hoàng đế phạt ông ta.
Tiền cô cô nói: “ Sáng mai, nô tỳ sẽ đem chuyện này thưa với bệ hạ. Chuyện nô tỳ cầu hai vị, xin hai vị bỏ qua cho.”
Tô Mạt không nhiều lời nữa, kéo Hoàng Phủ Cẩn cáo từ, tập họp với mấy người A Lí về Vương phủ.
Tô Mạt băn khoăn:“Sao bệ hạ phạt Lưu công công?”
Chuyện này đúng là nhức đầu.
Thấy nàng rối rắm, Hoàng Phủ Cẩn không đành lòng, nắm tay nàng, nhẹ giọng nói:“Có lẽ ta biết.”
“Chàng biết?” Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn vuốt cằm:“ Lúc trước ta không nói vì sợ nàng lo, việc này chỉ sợ có liên quan tới Vu Hận Sinh.”
Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn:“Vu hận sinh?”
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm túc: “ Hắn có thể là con thứ hai của hoàng hậu trước.”
“A?” Tô Mạt tròn mắt: “ Thật sao?”
Hoàng Phủ Cẩn trịnh trọng gật đầu: “ Chính miệng hắn nói với ta.”