Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 528

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời đi.
Không cho ông có cơ hội cơ hội nói lời xin lỗi, một cơ hội để xin tha thứ cũng không có.
Hoàng Phủ Cẩn không suy nghĩ gì thêm, trực tiếp ngăn ông ngoài tâm của mình, “Bệ Hạ, những lời nói này ngài nên nói cùng mẫu thân thì hơn. Nếu như ngài đã từng yêu người thì nên nói cho người biết, ngài đã dành tình yêu thương như thế nào cho người!”
Hắn cười lạnh lùng, buông hoàng đế ra, lui về sau, nhân tiện kéo cả Diệp Tri Vân đi theo.
Đoàn người mau chóng rời đi.
Trước khi đi, Tiêu Vũ Lâu quay lại nhìn hoàng đế một lần, có nhiều người đến khi mất đi rồi mới nhận ra thứ mình quý trọng nhất, thứ mình không muốn mất đi nhất. Nam nhân giống như hoàng đế là người đáng hận nhất nhưng cũng rất đáng thương, hết lần này đến lần khác tổn thương người mình yêu, sau đó dùng muôn vàn lý do để biện minh cho chính bản thân, dù liên tiếp hối hận nhưng vẫn không biết hối cải.
Như vậy, còn nam nhân kia đâu? Hắn nhìn Diệp Tri Vân, ông ấy có biết không?
Tiêu Vũ Lâu cười lạnh trong bụng nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp.
Đám người Tô Mạt trở lại Tô phủ, cả nhà đều đứng ngồi không yên, nhìn thấy bọn họ bình yên trở về cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vốn là Tô Nhân Vũ cũng muốn đi theo nhưng Tô Mạt lại khuyên ông nên ở lại bảo vệ lão phu nhân, cả một đêm ông không chợp mắt tí nào, lại nhận được tin hoàng đế đã thoát khỏi sự giam lỏng liền bắt giữ Tả gia, Lưu gia, Tín vương phủ, phong chức cho Thân Vô Dụng để duy trì trật tự của triều đình.
Ông càng thấy sốt ruột, dù sao cung biến lần này thiên biến vạn hóa.
Cũng may hoàng đế không xuống tay với Tô gia, đến giờ mọi người đều đã bình an trở lại.
Tô Mạt sai người đưa Tần Nguyên Quân trở về, mấy ngày tới hắn chỉ cần nghỉ ngơi là ổn, chủ yếu là loại bỏ được khí lạnh của huyền băng châu còn sót lại trong người.
Hơn nữa tình hình bây giờ không thích hợp để ăn mừng, Tô Mạt sai người đến Tần gia báo tin, sau đó sai người chuẩn bị thức ăn, bảo mọi người cùng ăn.
“Tiểu thư, ngoài cửa có binh mã của triều đình đang giám sát.” Lan Nhược trở lại báo cáo.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi ra nhìn, quả nhiên, xung quanh Tô phủ có rất nhiều trạm canh gác, đây là binh lính của đại doanh Tây Sơn, đều là những người sống sót từ chiến trường trở về, khác hẳn với binh lình kinh thành.
Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi một vòng, bọn họ cũng không có động tĩnh gì, sau đó hai người trở lại trong phủ, cả gia đình cùng nhau bàn bạc, đều cảm thấy hoàng đế đang canh chừng bọn họ nên tạm thời sẽ không có hành động gì cả.
Sau khi ăn uống no say Diệp Tri Vân muốn trở về vương phủ, trước khi đi ông nhìn Tiêu Vũ Lâu và nói: “Ngươi hãy sớm rời kinh thành đi.”
Tiêu Vũ Lâu hành lễ với ông, Diệp Tri Vân khoát tay một cái, cũng không nói gì nhiều, dẫn theo Lưu Vân và Lưu Hỏa rời đi.
Tiêu Vũ Lâu nhìn theo hướng ông đi, mí mắt hơi rũ xuống che đi ánh mắt phức tạp, sau đó quay sang Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt cười nói: “ Chúng tôi cũng nên sớm rời khỏi kinh thành, xin phép về chuẩn bị. Trước khi đi, sẽ không tới cáo từ hai người. Sau khi rời kinh thành, hai người có kế hoạch gì không? Nếu chưa có nơi ở, tôi muốn mời hai người tới Xuyên Đô một chuyến.”
Trước mắt đó là đại bản doanh của hắn.
Hai người nói cảm ơn, Tô Mạt đưa ấn tín của Các chủ Thái bình các cho hắn, Tiêu Vũ Lâu do dự một chút rồi cũng nhận lấy, cười nói: “Vậy tạm thời tôi sẽ giữ nó. Về phần nhân thủ, nếu muốn đi theo hai vị thì không cần phải trở về.”
Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, “Tề vương phải cẩn thận với người của Quân gia, ngoài ra, mọi người ở đây vẫn còn nguy hiểm nên nhanh chóng rời khỏi đây là tốt nhất.”
Hoàng Phủ Cẩn nói cảm ơn, Tiêu Vũ Lâu chắp tay hành lễ: “Được rồi, hai vị, hy vọng có thể được uống rượu mừng của hai người!” Cười cười xong liền cáo từ, dời đi cùng đám người Lưu Hoa.
Tô Mạt kể qua mọi chuyện cho Tô Nhân Vũ và mọi người nghe, không muốn để cho lão tổ mẫu và các tỷ tỷ phải lo lắng.
Tô Nhu Nhi kéo tay muội muội, tất cả những cảm kích hóa thành nụ cười cùng nước mắt, “Mạt Nhi…”
Tô Mạt ôm lấy đại tỷ, “Tỷ tỷ, tỷ nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tô Nhu Nhi gật đầu một cái: “Cảm ơn muội, muội cũng phải hạnh phúc.”
Mấy ngày sau Tần Nguyên Quân tỉnh lại, hắn nhìn cảnh sắc mọi nơi, cảm thấy giống như đã qua mấy đời, vội vàng bái tạ.
Tần phu nhân và Tần đại nhân càng thêm cảm kích, liên tục nói cảm ơn với lão phu nhân và Tô Nhân Vũ.
Lão phu nhân cười nói: “Được rồi được rồi, quả là tổ tiên phù hộ, là phúc khí của nhi tôn.”
Tần phu nhân đỡ bà, cười nói: “Lão phu nhân, vậy nhà chúng tôi muốn đòi người đứa con dâu.”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, khiến khuôn mặt Tô Nhu Nhi đỏ rực, nghiêng đầu tránh né, Tần Nguyên Quân thì vui vẻ nhìn nàng, những tiếng cười thiện ý liên tục vang lên.
Tô Nhân Vũ và Tần đại nhân đến thư phòng nói chuyện, còn lão phu nhân dẫn theo chúng nữ quyến đến viện của bà, Tô Việt và Tô Mạt phụ trách nhiệm vụ tiếp đón những tiểu thư công tử đến chúc mừng. Trong khoảng thời gian hoàng đế bị giam lỏng không có tin tức công khai, chỉ nói là bị bệnh nhẹ, hôm nay đã có thể lên triều, mọi người liền cho là long thể đã bình phục, mà những chuyện thăng chức thường xảy ra nên cũng không có ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Về phần Tô Mạt vốn là Tề Vương phi tương lai, sau đó đột nhiên trở thành Chiêu nghi, hôm nay lại trở về Tô phủ, cùng Hoàng Phủ Cẩn hôn nhau đầy thâm tình, mọi người dù có hiếu kỳ nhưng cũng không dám hỏi, dù sao chuyện bí mật trong cung cũng rất nhiều.
Mọi người đều tỏ vẻ như không biết gì.
Mấy ngày sau, lại có tin tức truyền đến, một nhóm đông các quan viên bị hoàng đế nhốt lại, bị cắt chức, Nhạc Thiếu Sâm cũng bị bắt giam. Một nhóm các quan viên khác liền được thăng chức, hầu hết là thân tín của hoàng đế. Đến bây giờ, tất cả những thần tử của nữ đế đều bị loại bỏ hoàn toàn.
Ngoài ra, Tả Minh Thụy truyền tin Vu Hận Sinh không phải con trai của nữ đế về tổ chức của mình, những lực lượng bí ẩn kia vốn là muốn mượn cơ hội để giành lấy quyền lực, thì nay biến mất không thấy đâu hết.
Còn Tô gia tương đối bình thản, hoàng đế dường như đã bỏ qua chuyện vừa rồi, không làm khó gì thêm nữa.
Tô gia và Tần gia thương lượng để Tần Nguyên Quân và Tô đại tiểu thư đính hôn vào ngày mười hai tháng ba.
Trước mấy ngày hai nhà đã giăng đèn kết hoa, không khí rất vui vẻ, nhưng lại không mời khách khứa hay bạn bè, đề phòng có chuyện không vui xảy ra.
Từ sáng sớm, vợ chồng Tần gia đã dẫn theo nhi tử đến Tô gia, mọi người ai cũng vui vẻ, chúc mừng lẫn nhau.
Bàn tiệc được bài ở đại sảnh, nam nữ được phân bàn riêng.
Mặc dù không có mời khách, nhưng bạn thân muốn đến tặng quà, uống ly rượu mừng, ở hoàn cảnh như vậy thật không dễ dàng.
Tô Mạt và Tô Hinh Nhu chọc ghẹo đại tỷ một lúc, nhìn thấy Tần Nguyên Quân gương mặt đỏ ửng đi tới, dù đã quen biết từ lâu nhưng đối với đại tiểu thư hắn vẫn có chút ngại ngùng, không dám đường đột.
Tô Mạt cười cười, kéo ống tay Tô Hinh Nhi ý bảo tránh đi chỗ khác, mấy nữ hài khẽ cười dời đi.
Các nàng vừa đi vừa lén quay đầu lại, thấy Tần Nguyên Quân đang nói chuyện cùng đại tiểu thư, hắn nói điều gì đó khiến cả gương mặt đại tiểu thư đỏ hết cả lên, nhưng không có từ chối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc