Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 609

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn gật đầu, nói nhỏ: "Chắc là đúng."
Nhưng lúc này tri phủ phu nhân đã mang theo đám người danh viện đến vườn Hải Trung tổ chức tranh tài biểu diễn, lẽ ra người của danh viện không nên ngồi một mình ở đây chứ, chỉ có một lời giải thích duy nhất, người đó chính là vị Thẩm gia tam tiểu thư kiến thức uyên bác, không cần tranh tài cũng đạt được giải nhất.
Dù sao ở đây danh tiếng của nàng ta có thừa, dù không ra mặt nhưng đến lúc đó danh hiệu quán quân vẫn thuộc về nàng ta.
Tô Mạt kéo ống tay Hoàng Phủ Cẩn, ý bảo hắn rời khỏi đây, "Chúng ta đi là chính sự đi."
Đã tìm được mục tiêu, vậy không cần đi lang thang nữa.
Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, cũng không kiên nhẫn để đi về, liền dùng khinh công, rất nhanh liền đến địa điểm đã hẹn trước với Lan Nhược.
Lan Nhược đã chờ được một lúc, thấy bọn họ xuất hiện, lập tức ra đón, "Tiểu thư, mọi chuyện đã sắp xếp xong."
Tô Mạt mỉm cười, "Được, vậy chúng ta bắt đầu đi."
Lan Nhược nhận lệnh đi đến chỗ ba người Lan Như, Lưu Vân và Lưu Hỏa đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lưu Hỏa quay đầu nhìn nhìn, "Thiếu gia và tiểu thư đâu? Họ không tham gia sao?"
Lan Nhược nhướn mày nhìn, "Thận phận của thiếu gia và tiểu thư là gì, dù là đánh đàn nhảy múa, chẳng lẽ đám người này có tư cách xem sao?"
Lưu Hỏa vội vàng cười nói: "Ý ta không phải vậy, đây chính là chuyện sẽ được lưu danh ở Duy Dương, chuyện ςướק đoạt danh hiện đệ nhất này tiểu thư không quan tâm sao?"
Lan Như cười nói, "Huynh thật không hiểu tiểu thư, tiểu thư muốn cái danh hiệu kia làm gì, chỉ sợ ngài ấy tình nguyện cùng thiếu gia tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi ăn điểm tâm, chơi đùa vui vẻ rồi."
Lưu Vân gật đầu, khen ngợi nàng một câu, "Xem ra Lan Như còn biết nhìn hơn cả Lưu Hỏa, dù mới quay về, đi theo tiểu thư mấy ngày đã nhận ra được tính tình của người, về sau có hy vọng được tiểu thư cho đi theo bên người."
Suy nghĩ đến thiếu gia nói muốn đưa tiểu thư đi du ngoạn, không định mang tôi tớ đi theo, ý nói là muốn hưởng thụ thế giới hai người, khiến cho vài người phải buồn bực.
Bốn người nhìn nhau có chút nặng nè, Lưu Hỏa hét lên, "Nhanh chuẩn bị cho tốt đi, biểu diễn cho tốt, có thể khiến cho tiểu thư cảm thấy chúng ta rất hữu dụng thì sẽ không mắng chúng ta ngốc nữa."
Lan Nhược châm chọc nói: "Đúng, về sau ngươi có thể chuyên chăm trẻ con."
Lưu Vân cười lớn, bảo mỗi người đi một hướng.
Mà đúng như lời Lan Như nói, Tô Mạt đang cùng Hoàng Phủ Cẩn đi tới một cái đình giữa hồ, trong tay nàng cầm một bao đồ, bên trong có một chút điểm tâm, mứt hoa quả, trái cây, còn dùng lá sen bọc đồ ăn vặt, tay kia còn cầm theo hai bình nữ nhi hồng loại tốt nhất.
Nàng quay đầu thấy Hoàng Phủ Cẩn có vẻ ngạc nhiên, cười nói: "Cẩn ca ca, chúng ta đến cái đình xa nhất ở giữa hồ kia đi, huynh đàn một khúc cho muội nghe, chúng ta xem bọn họ biểu diễn, cũng tới ủng hộ một chút."
Hoàng Phủ Cẩn có chút bội phục nàng, vừa rồi nàng bảo hắn chờ một lúc, sau đó biến mất, một lúc sau đã quay về, hơn nữa trong tay còn cầm nhiều thứ như vậy.
Thật không biết tốc độ của nàng ra sao, dù nhặt không cũng không nhanh được như vậy.
Hơn nữa nhìn trang phục của nàng, quả thật hắn...Nàng vậy mà trực tiếp vén váy lên, sau đó tùy ý dắt bên eo, trên mặt có đeo khăn che mặt, hơn nữa khăn che lại hợp với váy của nàng, thấp thoáng để lộ ra vẻ đẹp của nàng, theo từng động tác của nàng, dưới ánh sáng của đèn Ⱡồ₦g lại càng thêm vẻ bí ẩn xinh đẹp.
"Mạt nhi, buông váy xuống đi." Tuy rằng hắn cảm thấy nàng như vậy cũng rất đẹp, nhưng chỉ được để cho mình hắn ngắm mà thôi.
Tô Mạt đâu biết hắn nghĩ gì, nàng cười hì hì, "Không sao đâu, trời tối như vậy, người khác sẽ không nhìn thấy."
Nàng đưa vò rượu cho hắn, để hắn cầm giúp nàng, vừa đi được hai bước, mấy tên lính canh từ đường nhỏ gần đấy đi tới, nhìn bọn họ một cái, gương mặt của người đứng đầu đám lính canh kia lập tức đen lại, trách cứ nói: "Kẻ nào dám ở đây yêu đương vụng trộm."
Tri phủ phu nhân là người vô cùng sĩ diện, vì tổ chức đêm du ngoạn này đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Tuyệt đối không để cho đám người danh viện yêu đương vụng trộm, nếu không đó chính là vết đen của Duy Dương, là nghi ngờ năng lực của bà ấy.
Không chỉ thế, cho dù là nam nữ tới ngắm cảnh bình thường, nếu muốn nhìn tín vật, cũng phải là khi đi ngang nhau trước công chúng mà nhìn lén của nhau, nếu ngược nhau, thì lặng lẽ bỏ lại tín vật, sau đó bàn lại.
Cũng không thể lén lút làm lúc du hội đang diễn ra.
Để đề phòng chuyện này, cho nên số người canh tuần được tăng gấp đôi, nếu thấy có người làm chuyện qua quýt thì tuyệt đối không tha.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn đen lại, Mạt Nhi chính là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn rồi.
Tuy rằng chưa thành thân, nhưng đã đính hôn, hơn nữa được Tô Nhân Vũ và Tô lão phu nhân chính miệng nhận lời.
Huống hồ từ trước đến giờ hắn hắn không dám làm gì quá mức, vậy mà mấy tên tiểu tử này lại dám chỉ trích hắn.
Xem ra mấy tên này vào quân ngũ không phân rõ đúng sai, hắn ta nói cái gì thì là như vậy, thật thiếu dạy dỗ rồi.
Nhận thấy hắn không vui, Tô Mạt vội vàng hòa giải, "Vị quan gia này hiểu nhầm rồi, chúng tôi không phải yêu đương vụng trộm, ngài xem..." Nàng đưa đống đồ ăn ra cho họ xem, "Chúng tôi chỉ là tìm một chỗ để ngồi ăn thôi, đi dạo nhiều quá, hơi đói rồi."
Tên thị vệ kia không dễ dàng buông tha như vậy, vẫn đen mặt nói: "Các ngươi là người nhà nào, xưng tên ra."
Hắn lập tức bảo người lấy danh sách ra, sau đó liên tục đánh giá Tô Mạt, nữ tử này dung mạo tuyệt mỹ, y phục trên người nhìn qua thì thấy bình thường nhưng nhìn kỹ thì lại không hề tầm thường, chỉ sợ so cách ăn mặc những vị tiểu thư kia còn kém xa.
Tất nhiên không phải là những nữ tử tùy tiện bình thường.
Thấy hắn không ngừng đánh giá Tô Mạt, nhất là khi ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh diễm khi nhìn xuống phần chân váy của nàng, lúc đó Hoàng Phủ Cẩn liền muốn ra tay rồi.
Tô Mạt sợ bứt dây động rừng, gây ra ồn ào sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch ςướק vị trí đầu bảng của đám Lan Nhược.
Nàng vội cười nói: "Ai nha, ai nha, chẳng qua chỉ là trộm cái váy của tỷ tỷ thôi mà, nếu không cải trang thành nữ hài, ta làm sao có thể vụng trộm chuồn tới đấy chứ."
Nàng lại bĩu môi nói: "Hơn nữa ta có thể uống rất nhiều rượu, còn nữa, quan gia xem, nếu chúng ta ở chỗ này yêu đương vụng trộm, ta có thể không để ý đến hình tượng mà làm chân khuân vác sao? Nam nhân còn dám muốn ta? Ta bị phụ thân nhốt ở nhà nhiều năm, chịu đựng nhiều như vậy, cho nên mới năn nỉ tỷ phu mang ta ra ngoài hít thở không khí."
Nàng dùng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thôi nhìn Hoàng Phủ Cẩn, chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt to ánh lên sự giảo hoạt, "A..tỷ phu, huynh đã đồng ý rồi mà, không thể nói cho cha ta biết được, nếu không ta nhất định sẽ châm ngòi cho tỷ tỷ cãi nhau với huynh."
Hoàng Phủ Cẩn bất đắc dĩ lườm nàng một cái, cũng không nói gì, mặt vẫn nghiêm như cũ, trong cổ họng ừ một tiếng.
Tên thị vệ kia cũng thấy kỳ, lại suy đoán rằng chắc là thiếu gia nhà nhà nào đó, nhìn dung mạo như vậy, tỷ tỷ của hắn tuyệt đối là tuyệt sắc khuynh thành, hơn nữa vị công tử bên cạnh, khí chất phi phàm, dung mạo cũng tuấn tú hiếm có, nếu ở chỗ của tri phủ phu nhân vừa có mặt, tuyệt đối xứng với danh hiệu đệ nhất.
Khi hắn còn đang suy nghĩ, Tô Mạt liền nhét cho hắn một con gà gói trong lá sen, "Quan gia ngài đừng làm việc mệt quá ..., chúng tôi đi uống rượu."
Nói xong liền kéo Hoàng Phủ Cẩn bỏ chạy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc