Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 650

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Gi*t nữ nhân kia!"
Ra lệnh một câu, liền có người phi kiếm về phía Nhạc Phong Nhi.
Nhạc Phong Nhi bị dọa đến u mê, nhìn kiếm kia hướng về иgự¢ mình.
Tô Mạt dùng tốc độ quỷ mị tiến lên, tay không bắt lấy thân kiếm, nhưng mà vẫn chậm một bước, mũi kiếm đã đâm và иgự¢ Nhạc Phong Nhi.
"Tiểu thư?" Lưu Hỏa thấy tay Tô Mạt đổ máu, bước lên trước kiểm tra.
"Không tốt, tránh mau!" Mũi của Tô Mạt rất nhạy cảm, lập tức ngửi thấy mùi hỏa dược, nàng ném kiếm xuống, kéo Nhạc Phong Nhi thuận tiện điểm huyệt nàng ta, nhảy ra ngoài cùng với Lưu Hỏa, "Ầm" một tiếng gian phòng lập tức nổ mạnh.
Những người đó ném không ít phích lịch đạn vào bên trong, tuy rằng vẫn còn kém so với phích lịch đạn của Tô Mạt, nhưng uy lực cũng không nhỏ.
Hai người chỉ cảm thấy một xung lực nhiệt đẩy họ ra bên ngoài, may mà khinh công của hai người tốt, lúc nhảy ra ngoài cũng không bị thương, chỉ là y phục trên người bị sóng nhiệt đốt trụi.
Sợ bên ngoài có địch nhân mai phục, nhân cơ hội công kích bọn họ, Tô Mạt ném ra vài cương châm, mà đồng thời Lưu Hỏa cũng ném ra mấy viên phích lịch đạn bình thường, không phải để tấn công kẻ địch mà là để cho hắn và Tô Mạt ẩn thân.
"Mạt nhi!" "Tiểu thư."
Bên ngoài vang lên giọng nói lo lắng của Hoàng Phủ Cẩn, còn có Lưu Vân và Lan Như.
Hoàng Phủ Cẩn mạo hiểm xông vào, thân hình của hắn ẩn hiện trong làn khói trắng, không hề cố kỵ những đám khói này có độc hay có mai phục của kẻ định hay không.
"Cẩn ca ca!" Mũi của Tô Mạt rất tốt, hơn nữa nàng đã sớm nhớ hết các mùi hương, lúc Lưu Hỏa ném đạn nàng liền xác định được phương hướng.
Lúc này Hoàng Phủ Cẩn xông tới, nàng lập tức nhào về phía hắn.
Tuy rằng vừa gặp qua chuyện của Thiên Diện Yêu Xà, hiện giờ Hoàng Phủ Cẩn quay lại, ngược lại nàng nên nghi ngờ hắn là thật hay giả.
Nhưng trực giác nói cho nàng biết, đây thật sự là Hoàng Phủ Cẩn.
Người khác có thể giả trang thành Lan Nhược, thành Lưu Hỏa, nhưng không thể giả mạo Hoàng Phủ Cẩn.
Bởi vì nàng và Hoàng Phủ Cẩn vô cùng thân thiết, là tâm linh hòa cùng một thể, trực giác của nàng sẽ không lừa gạt nàng.
Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, thuận tay xách Nhạc Phong Nhi qua, sau đó cùng Lưu Hỏa rời khỏi chỗ đó.
Lưu Vân và Lan Như bảo vệ ở bên ngoài, kẻ địch đã sớm chạy mất.
Vừa đến chỗ an toàn, Hoàng Phủ Cẩn vội vàng nhìn Tô Mạt, tỉ mỉ kiểm tra người nàng, hỏi: "Mạt nhi, nàng có bị thương ở đâu không?"
Tô Mạt lắc đầu, "Muội không sao, Lan Nhược...Bị bắt đi rồi."
Nàng kể ngắn gọn lại việc Thiên Diện Yêu Xà giả mạo Lan Nhược, Lan Như nôn nóng, "Vậy tỷ tỷ có nguy hiểm đến tính mạng không? Nữ nhân kia lợi hại vậy sao? Sao có thể giả mạo được tỷ tỷ?"
May mà tiểu thư lợi hại, nếu là mình, chỉ sợ là không thể nhận ra.
Tô Mạt thở dài, "Tuy rằng Thiện Diện Yêu Xà dịch dung rất giỏi, nhưng quan hệ giữa ta và Lan Nhược không tầm thường, nàng ta cũng chỉ giả mạo được khi cấp bách, nếu là ngày thường thì tất nhiên sẽ không thể."
Từ cách làm việc, lời nói nét mặt, đều có thể để lộ sơ hở.
Lưu Vân cũng vô cùng lo lắng, Tô Mạt bảo mọi người không cần quá lo lắng, tạm thời Lan Nhược sẽ không có nguy hiểm gì, hơn nữa nàng nhất định sẽ cứu Lan Nhược về.
Nàng lại hỏi mấy người Hoàng Phủ Cẩn có gặp chuyện gì không, làm cách nào thoát thân được.
Hoàng Phủ Cẩn không muốn để nàng lo lắng, chỉ nói ngắn gọn, lúc đi uống rượu cùng Doãn Thiếu Đường, kết quả là gặp phải công kích, sau đó có thêm Lan Như và Lưu Vân chạy tới.
"Doãn Thiếu Đường đâu?" Tô Mạt hỏi.
Nàng nhìn một vòng, chưa thấy hắn về.
Hoàng Phủ Cẩn giải thích: "Võ công của hắn không cao, kẻ địch lại quá lợi hại, hắn lại bị thương. Bởi vì lúc đó đang ở quán rượu, kinh động tới người khác, kết quả là Thẩm tam công tử ra tay giúp đỡ. Hắn và Doãn Thiếu Đường là chỗ quen biết, chúng ta liền đem Doãn Thiếu Đường cho hắn, đi theo hắn sẽ an toàn hơn đi theo chúng ta."
Thẩm tam công tử chính là Thẩm gia tam công tử, tam ca của Thẩm Tinh Tinh.
Nghe nói là hắn và Doãn Thiếu Đường quen biết đã lâu, khi ở Duy Dương náo loạn một phen.
Lời giải thích cũng hợp lý, mặc kệ là Doãn Thiếu Đường và Thẩm tam công tử có gì nghi ngờ hay không, tạm thời cũng chỉ có thể tin lời giải thích này.
"Nàng ta cũng bị thương." Tô Mạt cúi đầu nhìn Nhạc Phong Nhi đang dựa vào người Lan Như, Lan Như đã nhanh chóng băng bó vết thương cho nàng ta.
"Thiếu gia, tiểu thư, nàng ta trúng độc, cần phải cẩn thận xử lý vết thương." Lan Như nhìn miệng vết thương của Nhạc Phong Nhi nói.
Tô Mạt nhanh chóng quyết định, đến khách điếm trước.
Lan Như chữa thương cho Nhạc Phong Nhi, mấy người Tô Mạt bảo vệ ở gian ngoài, thuận tiện nghiên cứu võ công và lai lịch của kẻ địch lần này.
Bọn họ vừa mới đến, mà vùng này có thể chính là địa bàn của Bạch y nhân, bọn hắn đã chiếm cứ từ lâu, muốn xuống tay cũng không dễ dàng.
Chỉ là không đoán được vì sao lại là ngô huyện?
Mấy người Tô Mạt có mang theo rất nhiều thuốc chữa thương, thuốc giải độc cũng không thiếu, Nhạc Phong Nhi trúng độc có chút khó giải quyết, không thể giải độc tận gốc, chỉ có thể định kỳ uống thuốc sau đó dùng nội lực giúp nàng ta giải độc.
Hiện giờ Nhạc Phong Nhi vừa bị thương ở mặt, иgự¢ lại bi đâm thêm một kiếm, như vậy nàng ta thật sự càng ngày càng tiều tụy vì bệnh.
Nhạc Phong Nhi đã tỉnh lại, không ngừng rơi lệ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn giống như có vô số ủy khuất nhưng mà không dám nói ra.
Nàng ta than thở, "Ta, ta, chi bằng ૮ɦếƭ đi còn tốt hơn."
Lan Như bởi vì chuyện của tỷ tỷ đã rất phiền lòng rồi, thấy nàng ta cứ ra vẻ như vậy, nhịn không được nói: "૮ɦếƭ đi đã tốt, chúng ta cũng không phải phiền phức cứu ngươi làm gì. Ngược lại ngươi chỉ biết nói những lời vô dụng như vậy."
Nhạc Phong Nhi cắn môi, không dám cãi lại.
Lan Như vốn không phải là người xấu, nhưng Lan Như nói toạc ra như vậy cũng là vì chuyện của Nhạc Phong Nhi. Nếu không phải vì chiếu cố Nhạc Phong Nhi, thì sẽ không có sơ hở để địch nhân trà trộn vào.
Mà Nhạc Phong Nhi khiến người khác liên lụy cùng, chẳng những không thấy áy náy, lại còn ngồi khóc lóc kêu than.
Đơn giản là trách cứ Tô Mạt không bảo vệ nàng ta, cường địch vây quanh, có thể cứu nàng ta sống sót đã là tốt lắm rồi.
Cứ như vậy, trời cũng gần sáng, Lưu Vân phối hợp giải thích với quan phủ về chuyện ở tiểu viện, rửa sạch hiện trường, động tác vô cùng nhanh chóng.
Trong giang hồ khi có cừu oán chém Gi*t, đôi khi quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu có quản thì cũng chỉ làm cho có.
Dù sao không tạo thành uy Hi*p cho triều đình là được.
Người tập võ, dù thức cả đêm cũng không thấy mệt mỏi, nhưng Nhạc Phong Nhi không giống vậy, Tô Mạt để nàng ta nghỉ ngơi, sau đó mọi người ra ngoài bàn bạc.
Nhạc Phong Nhi cắn chặt môi, cúi đầu, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, trong ánh mắt hiện lên sự cầu xin, càng khiến nàng ta thêm đáng thương.
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, Mạt Nhi mang theo không ít thuốc tốt, chắn sẽ không để lại sẹo. Chúng ta lần này có thể sẽ gặp không ít nguy hiểm, ngươi vẫn nên đi tìm thân thích để nương nhờ hoặc quay về kinh thành đi."
Nhạc Phong Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn Tô Mạt chuẩn bị đi ra ngoài, sau đó cầm khăn che nửa bên mặt, lại bắt đầu khóc.
Hoàng Phủ Cẩn dặn dò: "Lan Nhược đã nói rồi, ngươi đừng khóc nhiều, nước mắt không tốt cho vết thương, sẽ tăng khả năng để lại sẹo."
Nhạc Phong Nhi cắn môi gật đầu, giọng nói yếu ớt mềm mại: "Đa tạ vương gia quan tâm, ta biết, ta..."
Hoàng Phủ Cẩn không muốn ở lại nữa, "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, nếu có gì không thoải mái thì lập tức gọi người."
Tô Mạt lúc này đi tới cửa đột nhiên quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Khi Lan Nhược bị người ta tập kích, ngươi không biết một chút gì sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc