Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 752

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn khẽ vuốt cằm, "Chuyện này, không biết bọn họ báo lên cho triều đình chưa."
Nếu như đã báo lên, những quan viên kia chắc chắn sẽ không thật lòng tương báo, chỉ biết che giấu sai lầm của mình, đem tất cả tội lỗi đổ cho bạo dân làm loạn, Nhạc Thiểu Sâm làm loạn, ý đồ mưu phản.
Nếu như Hoàng đế tin, vậy sẽ phải phiền toái, coi như hắn giải thích một phen, Hoàng Phủ Giác chịu tin tưởng, về sau có cách ngại cùng nghi kỵ với Nhạc Thiểu Sâm, bất lợi cho Đại Chu.
Tô Mạt phân tích: "Cẩn ca ca, huynh không phải cần phải lo lắng, theo ta phỏng đoán, ta cảm thấy được những quan lại địa phương chỉ sợ còn chưa báo lên. Nhất định là nghĩ tại địa phương áp xuống, nếu có thể bắt được Nhạc Thiểu Sâm liền tranh công, nói hắn mưu phản, đã bị bắt. Nếu là Gi*t hắn rồi, cũng có thể nói ý hắn mưu đồ phản, hôm nay đã đền tội. Núi cao hoàng đế xa, bọn họ nếu muốn giấu giếm tin tức vô cùng dễ dàng, quan lại bao che cho nhau, cấp trên cũng sẽ giấu giếm thay. Cho nên, chúng ta cũng có đầy đủ thời gian vừa tìm Nhạc Thiểu Sâm vừa tấu Hoàng đế."
Nàng luôn là có thể đánh trúng chỗ yếu vấn đề, Hoàng Phủ Cẩn cười với nàng cười xong, "Cứ làm như thế."
Bọn họ trước hết điều tra đầu đuôi sự việc, biết nguyên nhân xảy ra tai nạn, trong lòng hiểu rõ, như vậy mới có thể cho tấu Hoàng đế.
Mặc kệ là nói trước hay cãi lại sau, cũng có thể âm vang có lực.
Nếu không chỉ bằng vào thân phận vương gia cho hắn đi thương thuyết, thì tấu sớ sẽ khiến Hoàng đế hoài nghi bọn họ có cấu kết.
Tô Mạt phân phó Lan Nhược: "Đi lưu tín hiệu cho A Lí, để cho hắn bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới."
Hôm nay, tốc độ Tô Mạt cùng thủ hạ truyền lại tin tức đã là triều đình tám trăm dặm cũng theo không kịp, ứng dụng các loại thủ đoạn, nửa đêm truyền tin tức, ngày hôm sau thời gian rất sớm, A Lí liền một thân quần áo bó màu đen xuất hiện tại phía ngoài lều Tô Mạt .
Lan Nhược vặn sáng ngọn đèn dầu, để A Lí đi vào, sau đó đi mời Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn không ngủ cả đêm, cũng chỉ ngồi hai canh giờ, Lưu Hỏa cầm y phục đổi cho hắn.
Lan Như vừa hồi báo xong, Nhạc Phong nhi liền lảo đảo chạy tới, một đầu va vào Hoàng Phủ Cẩn trong lều, mặt dâyd nước mắt, "Vương Gia, ta...ta mơ thấy ca ca, hắn, hắn máu me khắp người, cầu xin Vương Gia cứu hắn."
Hoàng Phủ Cẩn an ủi nàng, nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được hắn, ngươi đi nghỉ ngơi trước, có tin tức tốt chúng ta sẽ nói cho ngươi biết."
Hắn bảo Lan Nhược đưa Nhạc Phong nhi trở về lều của nàng ta, sau đó dẫn theo Lưu Hỏa hội hợp với mấy người Tô Mạt.
Tô Mạt liếc hắn một cái, cười nói: "Cẩn ca ca hôm nay chưng diện, cũng cần thời gian đấy."
Hoàng Phủ Cẩn biết nàng chế nhạo mình, xem thường, "Mới vừa rồi Phong nhi qua, nói là lo lắng Nhạc Thiểu Sâm, an ủi đôi câu."
Tô Mạt cười cười, đúng ở trong nói: "Ngươi trước phái người đi tìm hiểu ruộng muối rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhất định phải biết rõ chân tướng, mặc kệ dùng thủ đoạn gì. Nếu như có thể mang người trong cuộc đến thì càng tốt."
A Lí nói: "Dạ, tiểu thư."
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Nếu như gặp phải cái gì khó giải quyết, không ngại đưa ra ấn tín vương phủ."
Hoàng Phủ Cẩn hôm nay là Tề vương, trước tiên đế đã ban cho quyề giám thị địa phương bách quan, có quyền lực tiền trảm hậu tấu, coi như là quyền lực phụ tá độc lập với tân đế.
Hoàng Phủ Cẩn không muốn dùng, chỉ sợ làm Hoàng Phủ Giác nghi kỵ, mấu chốt hơn là hắn cũng muốn cùng Mạt Nhi tiêu dao, mặc kệ chuyện vụn vặt nơi này.
Chỉ là hôm nay không tầm thường, tạm thời dùng một chút, cũng là kế tạm thời.
Chờ A Lí đi, cũng chỉ có thể ngồi chờ tin tức, mới tới nơi đây, không hiểu rõ phong thổ, cũng không biết nội tình trong đó.
Lưu Hỏa nói: "Thiếu gia, không bằng ngài và tiểu thư tạm thời ở nơi này, ta dẫn người cũng đi khắp mọi nơi dò thăm, xem có thể có truyền đến tin tức gì không."
Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy vẫn có thể xem là một biện pháp, liền đồng ý hắn và Lan Nhược đi, lưu lại Lan Như chăm sóc Nhạc Phong.
Lan Như đi chuẩn bị đồ cho Lưu Hỏa cùng tỷ tỷ, vừa càu nhàu cùng Lưu Hỏa, "Nàng có cái gì để chăm sóc, ta thất nàng rất tốt, nói không chừng chúng ta ૮ɦếƭ hết, mệnh nàng còn dài hơn trăm tuổi đấy. Thật là một yêu tinh hại người."
Lan Như tức giận nói, "Từ lúc nói muốn đưa nàng đi nơi Nhạc tướng quân nàng sẽ không ngừng nghỉ, không phải ngã bệnh chính là trúng độc, sẽ không chính là bị người bắt đi, vì nàng hại ૮ɦếƭ nhiều người như vậy. Vốn chỉ muốn rốt cuộc phải đưa nàng đi, kết quả Nhạc tướng quân lại mất tích. Các ngươi nói, nàng không phải sao chổi là cái gì? Quả thật muốn ỷ lại vào thiếu gia của chúng ta cùng tiểu thư. Lần này nếu là Nhạc Thiểu Sâm thật làm sai việc, Hoàng đế đến lúc đó không buông tha hắn, chẳng lẽ nàng lại muốn bám chúng ta cả đời?"
"Sư phụ cũng thật là, thế nhưng lưu lại như vậy một đạo di mệnh, để cho chúng ta chăm sóc nàng thật tốt. Để ta nói, cho nàng bạc, mua chút tôi tớ phục vụ nàng thì phải, có ăn có uống, nàng còn muốn như thế nào?"
Nghe nàng một người ở nơi nào bực tức không ngừng, Lan Nhược vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: "Như nhi, hôm nay ngươi càng ngày càng có thể phát ra lẩm bẩm càu nhàu, cẩn thận đoạn trường a."
Lưu Hỏa xoay người lên ngựa, cười nói: "Ta cảm thấy được Như nhi thật đáng yêu, nên lúc dịu dàng dịu dàng như nước, lại hiền huệ có thể duy trì, lên phòng khách xuống được phòng bếp, còn có dũng có mưu. Đối với người mình chính là đóa Giải Ngữ Hoa (ý là hiểu chuyện), đối với người xấu, tự nhiên cần sắc bén một chút, tránh cho họ thật coi nơi này của chúng ta là chỗ tránh nạn."
Lan Nhược trừng mắt liếc hắn một cái, "Được rồi, đi nhanh đi."
Lan Như hâm mộ nhìn bọn họ giục ngựa bôn ba đi, mình lại không thể làm chút đại sự, phải coi chừng Nhạc Phong.
Nàng trở lại lều, phát hiện Nhạc Phong nhi đang cúi đầu rơi lệ, trừu trừu ế ế, thấy phải thật là càng thêm phiền lòng.
"Cầu xin ông trời, nhất định phải phù hộ ca ca bình an không việc gì, Vương gia nhất định sẽ cứu hắn."
Nhạc Phong nhi quỳ xuống trên nệm, chắp tay trước иgự¢, một bộ thành kính khấn cầu.
Nhìn thấy Lan Như đi vào, nàng xoa xoa nước mắt, "Lan Như cô nương, liệu có tin tức gì?"
Lan Như không để ý nàng, rõ ràng mới vừa đã hỏi, có thể có tin tức gì?
Nhạc Phong nhi đứng dậy, từ từ đi ra ngoài, Lan Như ngăn trở nàng, "Nhạc cô nương, ngươi phải đi nơi nào."
Nhạc Phong nhi nhìn nàng một cái, "Ta đi tìm Vương gia cùng tiểu thư, hỏi một chút an bài thế nào cứu ca ca ta."
Lan Như hừ một tiếng, "Nhạc cô nương, chúng ta không nợ ngươi cái gì, muốn cứu ca ca ngươi, cũng là từ tình cảm, ngươi không cần dáng vẻ giống như thiên kinh địa nghĩa, lại nói, coi như nói cho ngươi biết, ngươi lại hiểu bao nhiêu?"
Để cho nàng qua, sau đó dò thăm tin tức, lại cấu kết cùng Doãn Thiếu Đường sao?
Lan Như mắt lạnh liếc nhìn nàng, không nhường đường.
Sắc mặt Nhạc Phong nhi không tốt lắm, "Ngươi...ngươi có ý tứ gì? Vương gia cùng ta ca ca tình như thủ túc, so huynh đệ ruột còn thân hơn, Vương gia đối với Phong nhi, cũng là so người thân còn thân hơn, Vương gia tuyệt đối sẽ không mặc kệ ca ca ta. Ta mặc dù không giúp đỡ được cái gì, nhưng mà ta lại cũng biết."
Nói qua sẽ phải tránh qua đi, Lan Như như cũ ngăn trở nàng, không khỏi châm chọc nói: "Ngươi đàng hoàng ở đây, chính là trợ giúp cho họ rồi. Bọn họ bận rộn như vậy, mệt mỏi như vậy, còn phải chăm sóc ngươi...ngươi cũng được giúp đỡ, thông cảm bọn họ nhiều hơn đi."
Nói xong, nàng ôm cánh tay, tựa tại một bên trên giá gỗ, tự tiếu phi tiếu nói: "Không nói được, Nhạc cô nương cũng ở đây may mắn, Nhạc tướng quân xảy ra chuyện thôi."
Nhạc Thiểu Sâm gặp chuyện không may, Nhạc Phong nhi mà có thể tối nay rời đi thiếu gia, quang minh chánh đại nương nhờ bên cạnh hắn.
Cái này há chẳng phải là nàng trông chờ?
Lan Như nâng mi, khuôn mặt khinh thường cùng khinh bỉ.
Nhạc Phong nhi chợt nhìn về phía nàng, ánh mắt sắc bén, sắc mặt xanh trắng, vừa khóc vừa chất vấn: "Lan Như, ngươi nói cái gì?"
Không ngờ tới Nhạc Phong nhi luôn luôn như con cừu nhỏ lại lộ ra ánh mắt như vậy, Lan Như không khỏi bĩu môi, lạnh nhạt nói: "Nói gì, trong lòng của ngươi rõ ràng, đừng tưởng rằng Vương Gia cùng tiểu thư không hỏi, chính là không nghi ngờ ngươi...ngươi chuyện của mình làm, mình rõ ràng."
Nhạc Phong nhi vừa nghe, dưới chân lảo đảo một bước, lập tức lệ như suối trào, mới vừa bén nhọn giống như là ảo giác, nàng bụm mặt, nức nở nói: "Ta...ta biết, các ngươi xem thường ta, khắp nơi làm khó ta, chỉ sợ ta muốn cùng tiểu thư giành Vương gia. Ngươi sai lầm rồi, ta sớm cũng hết tâm tư như vậy rồi. Ta...ta một lòng nghĩ cùng ca ca trở lại kinh thành, một lòng nghĩ Vương gia cùng Tô tiểu thư có thể đầu bạc răng long, ta căn bản cũng không có tâm tư như vậy, ta nếu là...... Nếu là mới có tâm tư như vậy, để cho ta...... Để cho ta trời đánh ngũ lôi, không ૮ɦếƭ tử tế được."
Nàng kiên nghị, mắt chứa nước mắt, tức giận nhìn Lan Như.
Lan Như ngược lại ngẩn ra, không ngờ tới nàng sẽ phát thề độc, nói như vậy nếu là phát thề độc, căn bản cũng là muốn nhận tới ước thúc.
Nhất là Lan Như người như vậy, ít thề, nếu là thề, đó chính là đại biểu cam kết.
Nhạc Phong nhi tiếp tục nói: "Ta biết rõ, ta biết rõ Lan Như ngươi đối với ta có ý kiến rất lớn, ngươi nhìn ta không vừa mắt. Ngươi...ngươi cảm thấy ta quyến rũ Vương gia......"
Nàng cơ hồ nói không được, một lần kia, nàng cố ý muốn cho Lan Như nhìn thấy nghe, vốn là nghĩ Lan Như nhất định sẽ nói cho Tô Mạt, sau đó là có thể khiến Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn tranh cãi ầm ĩ một trận.
Mặc kệ Hoàng Phủ Cẩn có thể nghe Tô Mạt hay không, nhưng là ít nhất cũng biết một chút về tính khí Tô Mạt, nàng cũng không phải là chung sống tốt như vậy.
Ai biết, hai người căn bản không cãi vã, hình như sảo cũng không sảo, từ trước đến nay vẫn hòa khí.
Điều này làm cho Nhạc Phong nhi rất bưhc.
Cũng bởi vì cái này, Lan Như vẫn coi nàng như kẻ thù, cả ngày nhìn nàng không vừa mắt, khẳng định ở trước mặt Tô Mạt chửi bới nàng không ít.
Lan Như mắt lạnh liếc qua nàng, "Ngươi nghĩ nói gì? Đừng nói ngươi chưa từng có."
Nhạc Phong nhi dùng sức lay đầu, "Ta nếu là có ý nghĩ như vậy, ta...ta...... Ta lập tức đi tìm ૮ɦếƭ."
Nàng bụm mặt ríu rít khóc sụt sùi.
Lan Như cười lạnh, mình cũng không ngăn nàng, nàng có thể đi ૮ɦếƭ rồi, dù sao cũng không phải là chưa ૮ɦếƭ qua.
"Ngươi cũng không cần giả mù sa mưa, ta sẽ không mắc mưu của ngươi, tưởng tượng ngươi lừa gạt Vân nhi gạt ta như vậy, sau đó tìm cơ hội đâm ta một châm, cũng không dễ dàng như vậy."
Lan Như hừ lạnh, nàng nhận định Nhạc Phong nhi cầm độc châm đâm người.
Sắc mặt Nhạc Phong nhi tái nhợt, lại chuyển thành đỏ bừng, ngay sau đó phát xám, nàng tuyệt vọng nhìn Lan Như, đột nhiên thác loạn thét chói tai.
Bên kia trong lều Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đang nói chuyện bị kinh động, hai người cùng đi tới đây, hỏi chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy Lan Như không nhịn được đứng ở một bên, mà Nhạc Phong nhi là một bộ bị bắt nạt, dáng vẻ uất ức phủ phục xuống đất khóc rống, vừa khóc vừa co quắp cả người, hình như không chịu nổi bi thống này, muốn ngất đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc