Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 131

Tác giả: Chiêu Hạ

Âm thanh quất roi không ngừng vang lên, mỗi một tiếng đều giống như quất vào trong trái tim của nàng.
“Xin ngươi đừng làm tổn thương họ nữa” Mặc Ngưng Sơ kêu to lên “Van xin ngươi, ta cầu xin ngươi, không phải ngươi muốn tính mạng của ta sao? Ta cho ngươi, ta sẽ cho ngươi !”
Nạp Lan Ngôn chớp chớp lông mi, bày ra vẻ mặt vô tội nhìn về phía Mặc Liên Thành “Tiểu cô nương này còn cho rằng ngươi vẫn là người nhà của nàng, khả năng nguỵ trang của ngươi thật tốt, nhiều năm như vậy mà không lộ ra một chút sơ hở nào”.
Mặc Liên Thành nhợt nhạt ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, giống như hàn băng lạnh lẽo ngấm sâu vào tận trong xương tuỷ, muốn đông lại tất cả mọi thứ.
Mà phía sau lưng hắn, một nữ nhân đoan trang thanh nhã chậm rãi bước ra.
Nụ cười quen thuộc kia, thân hình trước đây từng biết bao lần yêu thương kéo nàng ôm vào trong lòng, nhưng ở thời khắc này sao lại xa lạ đến như vậy?
Đó chính là mẫu thân của nàng.
Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc nhìn tất cả, xảy ra biến cố bất ngờ khiến nàng lúng túng hoảng hốt. Nàng chỉ biết khóc, khóc đến quên hai mắt của mình đã khóc không còn nhìn rõ những gì trước mắt.
Cô gái kia chậm rãi nắm một góc da mặt, gỡ nguỵ trang trên mặt xuống lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Gương mặt vừa hé lộ giống Du Thiền như đúc là một gương mặt thanh tú tao nhã, nhưng trên gương mặt nàng còn mang theo nụ cười cao cao tại thượng, ánh mắt của nàng nhìn mình đã không còn chút nào yêu thương, không còn chút nào đau lòng, chỉ có khinh bỉ, xa lánh và lạnh lùng.
Nạp Lan Ngôn nhìn Mặc ngưng Sơ rồi cười ha hả: “Ngưng phi nương nương, ngươi nhìn rõ rồi chứ? Đây chính là mẫu thân mà ngươi muốn cứu ! ! Thế nào hả? Bây giờ ngươi cảm thấy khổ sở rồi sao? Khổ sở lắm phải không? Ta thật thích nhìn bộ dáng như thế này của ngươi, ngươi đúng là một kẻ ngu ngốc, rất ngu ngốc ! !”.
Mặc Ngưng Sơ giật mình nhìn tất cả trước mắt, nhìn nụ cười tà mị của Nạp Lan Ngôn, lại nhìn Mặc Liên Thành đang yên lặng đứng bên một chút cũng không nói tiếng nào, và người đã thay đổi dung nhan, “mẫu thân!” Lời kia vừa mới nói ra, giống như tiếng sấm nổ tung bên tai của nàng khiến nàng hoa mắt choáng váng.
“Thế nào?” Nạp Lan Ngôn nhìn sắc mặt đầy sợ hãi của Mặc Ngưng Sơ, hận không thể nói ra tâm tình vui sướng “Tiểu Ngưng Sơ, ngươi đau khổ muốn ૮ɦếƭ đi phải không? Không có được đâu, ta còn muốn từ từ ђàภђ ђạ ngươi, mới một chút xíu như vậy sao mà đã đủ đây? Ngươi chiếm đoạt Hoàng huynh của ta bao năm, ta sẽ ђàภђ ђạ ngươi bấy nhiêu năm. Ngươi muốn ૮ɦếƭ đi ư? ૮ɦếƭ đi rồi, chả phải ta bị mất đi một kẻ địch sao? Như thế rất không thú vị a”
Đây không phải là sự thật, tuyệt đối không phải là sự thật ! !
Mặc Ngưng Sơ điên cuồng gào thét trong đầu nhưng lại không nói ra một tiếng nào.
“Để ta nói cho ngươi biết toàn bộ chân tướng” Nạp Lan Ngôn mở lòng từ bi cười nói: “Đây chính là một âm mưu ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, Mặc Liên Thành chân chính là thất Hoàng tử chứ không phải là Du Tử Tu! ! Du Tử Tu mới chính là ca ca của ngươi ! ! Ha ha, thế nhưng ngươi lại thích hắn, ngay từ lúc còn nhỏ đã thích, nhưng vì cái gì mà ngươi không kiên trì cho đến cùng đây? Nếu mà xảy ra chuyện huynh muội loạn luân, có phải là vô cùng đặc sắc”.
Mặc Ngưng Sơ cứng ngắc tại chỗ, đôi mắt xinh đẹp bị thống khổ sâu sắc bao phủ, giống như long trời lở đất.
“Nhưng mà cũng không trách ngươi được vì ngay cả ta cũng bị lừa, Du Tử phu nhân giấu mình quá kỹ, bí mật khổng lồ như vậy mà cũng có thể che giấu nhiều năm không lọt một chút tiếng động nào ra ngoài, nuôi dưỡng con trai lớn lên, còn là một người con trai ưu tú như thế. Nếu không phải vì đồ bỏ đi Du Tử Tu vô dụng kia, cũng như nếu Du phu nhân không chủ động đến tìm ta ngả bài, ta sợ là cũng không có được nước cờ trở về thú vị như vậy”.
Nói tới chỗ này, Nạp Lan Ngôn vui vẻ cong môi, hắn nhìn Mặc Ngưng Sơ, tuyệt đối không bỏ sót một chút biểu lộ nào trên vẻ mặt của nàng “À, đúng rồi, mẹ ruột của ngươi cũng không phải bị bệnh mà ૮ɦếƭ mà là bị Du phu nhân từng chút từng chút hại ૮ɦếƭ đấy, Mặc Tể tướng bị sắc đẹp Du phu nhân làm mê muội, vì muốn cưới mỹ nhân về mà đem con trai mình thay thế Mặc Liên Thành, nhốt vào trong đào hoa nguyên. Nhưng lão già này lại cảm thấy tội lỗi, ha ha, hắn cảm thấy lương tâm trỗi dậy, liền lén đưa bí kíp mê trận cho Du Tử Tu tu luyện, dạy hắn võ công, truyền việc thế sự cho hắn. Nhưng có ai mà ngờ được, hắn lại thích ngươi, thích đến không ngừng được, thậm chí chỉ vì ngươi mà đồng ý chạy trốn khỏi sự trói buộc của nhà tù kia, ha ha, tất cả là báo ứng, đều là báo ứng thôi ! !”
“Nói bậy ! Nói bậy! ! Ngươi là một kẻ điên ! ! Đồ điên ! ! ! !” Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc không chịu đựng được điên cuồng hét lên.
Thương yêu ca ca của mình.
Thương yêu mẫu thân của mình.
Phụ thân nghiêm nghị và nhân từ.
Nhưng bên trong lời nói của hắn, thế giới của nàng đã đổ vỡ.
Ở một năm nọ, Du Thiền cùng Du Tử còn là một đôi hoa song sinh ngây thơ rực rỡ, vận mệnh làm cho các nàng gặp gỡ hai huynh đệ tình cảm đồng dạng thâm sâu.
Mà cũng chính ở một năm đó, ở sau khi tình yêu chôn xuống mầm móng, còn có Thất Tình Lục Dục cùng nhau mọc rễ nẩy mầm, vui sướng, tức giận, sầu bi, ghen tỵ, tham lam, Dụς ∀ọηg, ích kỷ, phản bội, cừu hận, để cho bọn họ càng lúc càng xa, đi ngược lại, bèo dạt mây trôi.
Muội muội Du Thiền cùng đệ đệ Nạp Lan Vĩnh Lộc ở chung một chỗ, lại bị ca ca Nạp Lan Vĩnh Tứ mấy phen tranh đoạt.
Tỷ tỷ Du Tử ái mộ ca ca Nạp Lan Vĩnh Tứ, nhưng thần xui quỷ khiến bị muội muội ςướק lấy tất cả hạnh phúc.
Cừu hận vì yêu mà sinh, dễ dàng.
Nhưng nếu yêu mất đi cừu hận, cũng là khó càng thêm khó.
Nhiều năm sau này, tầng qua lại trùng điệp kia, cũng ở hôm nay tiếp tục thao túng nhân sinh càng phát ra bi thương xa kia.
Mà người vô tội đứng ở giữa trung tâm nước xoáy, lại cần thừa nhận bi thương so với càng sâu, so với thống khổ hơn, không cách nào lựa chọn, không cách nào chống lại vận mệnh của mình.
—————— tiểu Hạ phân cách tuyến ——————
Mặc Ngưng Sơ khóc hỏng mất, nàng muốn kiên cường, muốn ở trước mặt người làm cho người ta thống hận kia, không làm bất kỳ cúi đầu.
Nhưng nàng chính là không nhịn được nước mắt của mình, chúng làm ướt xiêm y của nàng, làm ướt bàn tay nàng, làm ướt khuôn mặt của nàng, tiếng nàng khóc đến khàn khàn, nàng cắn môi đến tái nhợt.
Nàng không cách nào tiếp nhận sự thật này.
Chúng hóa thành vô số cây kim hung ác, một châm một châm đâm vào trái tim của nàng, đau đớn toàn tâm này làm cho nàng cơ hồ không thẳng nổi thắt lưng.
——"Du Tử Tu mới là ca ca ruột của ngươi!!!"
——"Mẫu thân của ngươi, không phải là bệnh ૮ɦếƭ ! Là Du Tử phu nhân, từng chút từng chút Gi*t ૮ɦếƭ ! ! ! !"
Ký ức trước kia, giống như thủy triều mãnh liệt đem nàng bao phủ.
Lúc mình xuất giá vào cung, "mẫu thân" vẫn dịu dàng chải đầu 乃úi tóc thay nàng.
Lúc mình bị đưa đến Lê Xuyên, "Mẫu thân" yêu thương cầu xin phụ thân đem nàng lưu lại như vậy.
Mình chậm rãi lớn lên, rúc vào trong cái ôm của "mẫu thân", cười làm nũng.
Mà trong lúc bất chợt, ký ức đẹp đẽ như vậy bị xé nứt thành mảnh nhỏ, thương tích đầy mình! !
"Tiểu Ngưng Sơ, lúc ngươi khóc thật là đẹp mắt, không trách được hoàng huynh của ta thích ngươi như thế, nước mắt của ngươi giống như trân châu, thật là làm cho người thương tiếc a. . . . ." Nạp Lan Ngôn duỗi ra ngón tay, từ lông mi dài cong của nàng đón lấy một khắc, giọt nước trong suốt trong sáng này cứ như vậy lẳng lặng run rẩy ở trên ngón giữa của hắn, khéo léo, tinh xảo —— một khắc rơi xuống, , nàng một phen đẩy ra ngón tay của hắn, giọng nước mắt này cứ như vậy tùy theo mà tản ra, trên không trung rơi xuống độ cong buồn tẻ, tô điểm trên mặt đất, biến mất không thấy.
Mặc Ngưng Sơ gắt gao cắn môi, thanh âm như con thỏ bị đả thương, mang theo giọng mũi dày đặc, nhưng quật cường giống như một con dã thú nhỏ nhe răng nhếch miệng: " Lưu Vân cùng Mặc Li chính là hài tử của ngươi a! ! ! Ngươi tại sao lại đối đãi chúng như vậy?! ! ! ! !"
Nàng là nhìn chằm chằm Du Tử lớn tiếng gầm thét .
Thanh âm của nàng mang theo run rẩy, tính cả lông mi Mặc Liên Thành cũng run, Mặc Ngưng Sơ là thịt trên trái tim mấy huynh đệ bọn hắn, nhưng bây giờ Mặc Ngưng Sơ khóc, mấy huynh đệ bị giày vò, thế nhưng hắn lại cái gì cũng không có thể làm.
Nạp Lan Ngôn nghe vậy cười càng vui vẻ: "Du phu nhân ở sau khi sinh hạ Thất hoàng tử, liền cũng không cách nào sinh dục, Mặc Lưu Vân cùng Mặc Li, đều là nàng đoạt tới! ! Ha ha! Ta liền thích nữ nhân như vậy, làm việc ác độc, cũng không lưu một tia dấu vết, thật là cao minh! Cao minh! ! ! Bất quá cũng thiệt thòi Mặc Lưu Vân thằng ngốc kia, vì một mẫu thân giả, cam nguyện làm cấm luyến của ta lâu như thế! ! Ha ha ha! ! Thật là có thú! ! !".
Mặc Ngưng Sơ mở to hai mắt nhìn, nàng cơ hồ như muốn hóa thân làm lệ quỷ! ! Hận không thể đem những người trước mặt này từng miếng từng miếng cắn xé tan nát! ! ! ! !
Du Tử cũng cười ngọt ngào: "Tiểu Sơ, ta cũng thương ngươi, nhiều năm như vậy, ta chẳng bao giờ bạc đãi quá ngươi, ngươi nếu là ngoan ngoãn nghe lời một chút, làm cho vị hoàng đế kia trả lại con trai cho ta, ngươi vẫn là nữ nhi tốt của ta. . . . ."
"Cút! ! ! Ngươi đồ yêu phụ! ! !"Mặc Ngưng Sơ bệnh tâm thần, nàng nghĩ nàng là điên rồi, mới bị những người này khích bác lý trí hoàn toàn không có. Nhưng tim bị một ngọn lửa thống khổ hừng hực thiêu đốt, nàng đau, nàng hận!
Nàng thật là mắt bị mù!
Không cho khóc! Không cho khóc! ! !
Nàng nguyện ý khiến những người ác độc này nhìn lại mình thất hồn lạc phách! ! Không muốn khiến người dễ dàng có thể phản bội này nhìn nàng chê cười! !
Mặc Ngưng Sơ dùng sức trợn to đôi mắt đen nhánh của nàng, giống như, như vậy giọt nước dễ dàng vỡ trong ánh mắt của nàng liền không bao giờ rơi xuống nữa.
Nàng lạnh lùng cười, lạnh lùng cười!
Nàng ngẩng đầu đứng thẳng, ở trong gió lộ ra vẻ phiêu diêu.
Mặc Liên Thành ngón tay siết chặc, nhìn muội muội từ nhỏ thương yêu bộ dáng như vậy, hắn không nhịn được, muốn tiến lên, lại bị Du Tử một phen ngăn lại, trừng mắt liếc hắn một cái.
"Tiểu Ngưng Sơ, ngươi quả nhiên là họa thủy." Nạp Lan Ngôn một phen túm tóc Mặc Ngưng Sơ, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ngẩng lên, không cách nào tránh né cười nhạo mang theo châm chọc của hắn: "ngươi nhìn, chỉ cần là nam nhân, hơi chút liếc mắt nhìn ngươi, sẽ tim đập thình thịch với ngươi, ngươi mới là yêu vật, tu luyện một thân mị thuật, mị hoặc hoàng huynh ta . . . . . Ngươi nói, ta làm như thế nào xử trí ngươi mới tốt?"
Mặc Ngưng Sơ cười lạnh nhìn hắn: "Cho dù ngươi đem ta thiên đao vạn quả, tâm hoàng huynh ngươi như cũ ở trên người của ta, ngươi làm nhiều hơn nữa, cũng sẽ không dùng được!!!"
"Ai nói không dùng được đây? Ai nói ta phải được đến tâm của hoàng huynh?" Khuôn mặt tinh xảo tà mị của Nạp Lan Ngôn điên cuồng, hắn cười lên, mang theo loại băng hàn lạnh như băng: "Ta được đến người của hắn, sẽ đem tim của hắn đào, nâng ở trong lòng bàn tay! ! Tùy theo có thể ςướק đi tim của hắn? Ai có thể? ! ! !"
Kẻ điên kẻ điên kẻ điên! ! Ngươi cái này triệt để cố chấp bệnh tâm thần! ! !
Mặc Ngưng Sơ tự giễu nở nụ cười, nàng thật sâu nhắm hai mắt lại, không muốn đi nhìn sắc mặt đáng ghê tởm của bọn họ.
Nhưng Nạp Lan Ngôn cũng không tính toán bỏ qua cho nàng, hắn cười, cơ hồ đem môi mỏng của mình dán lên tai nàng: "Ngươi biết không, vì sao đại quân của ta có thể nhất cử công phá Hoàng Thành sao? Sách sách, cũng muốn làm phiền ngươi, tiểu Ngưng Sơ, ngươi thật có thể làm."
Mặc Ngưng Sơ phút chốc cứng đờ.
Hắn lai tiếp tục nói: "Ngươi còn nhớ rõ ngày đó ngươi ký thông hành lệnh kia sao? Đây không phải là mệnh lệnh cho ca ca Mặc Liên Thành ngươi đi, mà là mệnh lệnh làm cho cả quân phản loạn thông hành! ! Ha ha ha! Nếu như không phải là ngươi trợ giúp, bọn ta há có thể dễ dàng chiếm lĩnh đế đô như vậy?"
Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc mở to mắt, giống như là một thể xác trống rỗng, con ngươi ૮ɦếƭ lặng vô thần theo dõi hắn, giống như lời nói mới rồi, ςướק lấy hô hấp của nàng.
Khóe môi Nạp Lan Ngôn câu lên, cười hết sức đắc ý: "Tiểu Ngưng Sơ, ta liền thích vẻ mặt như thế của ngươi, xinh đẹp cực kỳ, đáng thương cực kỳ, ta liền thích xem bộ dáng ngươi phá thành mảnh nhỏ! Nhưng ta nói với ngươi, ta không muốn ngươi ૮ɦếƭ! Ta muốn ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ!"
Mặc Ngưng Sơ bưng kín lỗ tai của mình, liều mạng tránh mặt: Kẻ điên!"
Nàng bắt buộc mình tỉnh táo lại, đem tất cả phản bội, tất cả đau đớn đều hung hăng vứt đi.
Nàng không cần bị cái người điên này nắm mũi dẫn đi, không nên bị cừu hận của hắn mang theo cùng nhau lăn hướng vực sâu vô tận.
Bên trong hoàng cung, chuyện nơi ở cung phi đã bị đổi thành nội thị doanh, bọn họ hẳn là cũng không biết. Nhưng bọn họ vẫn kiêng kỵ thực lực Lân, đây mới là nguyên nhân bọn họ chờ đợi bên ngoài.
Khi phản quân muốn đột phá phòng thủ cấm quân, nhất định cũng đã tổn thất thảm trọng, như vậy bọn họ nhất định là đang đợi. . . . . Viện quân.
"Cái đầu nhỏ này của ngươi lại đang nghĩ gì thế?" Nạp Lan Ngôn mím cánh môi cúi đầu nở nụ cười. Nụ cười lạnh như băng.
Mặc Ngưng Sơ tính toán không để ý tới hắn, nhưng hắn lại một phát bắt được tay nàng, đem nàng tha hướng những người treo trên đài cao kia, chỉa về phía ca ca đệ đệ thâи áι của nàng nói: "ngươi nhìn, bọn họ sắp ૮ɦếƭ, ta treo bọn họ ba ngày ba đêm, dùng roi dính nước muối quất, còn không cho ăn bất kỳ cái gì."
Sắc mặt Mặc Ngưng Sơ trở nên trắng bệch.
Những thân nhân đều ở gang tấc, đã ở trong một vòng quất roi vừa rồi lâm vào hôn mê thật sâu.
Nàng đứng ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng đã không cảm giác được.
Cả người bọn họ đều là vết thương, phụ thân tuổi già thậm chí đã sắp không cảm giác được hô hấp của ông, khuôn mặt của ông hiện ra màu đồng xanh,
Rất là thỏa mãn nhìn ánh mắt sợ hãi lần nữa của nàng, hắn vừa cười nói: "Ngươi cũng không nên đau lòng lão già xấu xa này, Tiểu Ngưng Sơ, ông ta là khi quân phạm thượng, dung túng làm phản, đây chính là tội lớn phải Gi*t cửu tộc! ! ! Ngươi phải đau lòng đệ đệ còn nhỏ của ngươi, nếu không phải bởi vì ngươi, hắn cũng sẽ không bị khổ như vậy! Lão già xấu xa này muốn đem ngươi từ trong hoàng cung mang đi ra, đem ngươi cùng hắn lặng lẽ đưa đi, đáng tiếc ngày đó, ông ta chạy tới ngoài hoàng thành, lại phát hiện mình mang theo hàng giả! ! ! Ha ha! Ông ta là đồ ngu, lại lộn lại, liền bị ta bắt được!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc