Ariel và Joseph tới tận khuya mới về đến nhà vì 2 ngừi phải lo tiễn tất cả bà con bạn bè ra về. Ariel lo khiêng hành lí lên lầu, cô còn đang phân vân kô biết phải đi đâu thì Joseph nhìn cô bằng gương mặt lạnh như tiền, anh nói:
"Đi thẳng lên cầu thang rồi quẹo trái."
Ariel hiểu ý Joseph muốn chỉ chỗ căn phòng cho cô nên ngoan ngoãn khiêng hành lí lên. Nói là hành lí chứ thật ra chỉ có 1 chiếc vali mà thôi. Cô kô đem nhiều đồ đạc qua tới đây vì trong lòng cô đã có toan tính trước là cô sẽ ở lại nhà họ Trịnh chăm sóc cho mẹ của Joseph tới khi nào bà ấy lành bệnh thì sẽtính tới chuyện ly dị. Cô nghĩ chắc là cũng kô còn bao lâu nữa đâu vì lúc nãy cô nhìn thấy bà Trịnh sắc mặt hồng hào như vậy có nghĩa là bà ấy đã khỏe được đôi chút rồi, đồng nghĩa với việc thời gian cô rời khỏi đây cũng rất gần.
Tiếng Joseph vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
"Cô có thể để đồ đạc xuống nửa căn phòng bên trái là của tôi, còn nửa căn bên phải là của cô, có thể để bất cứ thứ gì mà cô thích miễn là đừng lấn sang chỗ của tôi thì được rồi."
Ariel gật đầu "Tôi biết rồi." Cô lặng lẽ quan sát xung quanh căn phòng rồi e dè hỏi lại "Vậy.. tối nay.. tối nay... chúng ta...."
Như hiểu được ý của cô, Joseph hất đầu về cái giường nhỏ được đặt ở góc trái căn phòng.
"Tôi sẽ ngủ ở đó, còn cô cứ ngủ ở trên cái giường này."
Ariel lắc đầu lia lịa "Kô được đâu, cái giường lớn này là của anh, để tôi ngủ trên cái giường nhỏ kia là được rồi."
Vẫn với gương mặt lạnh lùng Joseph bước tới gần Ariel "Cứ làm theo lời của tôi thì được rồi, kô thôi cô lại nói là tôi kô bít nhường nhịn con gái. Còn nữa, những đồ vật gì ở trong phòng này của tôi cô cũng đừng **ng tới nhé, nhớ cho kỹ đó, nếu như kô tôi sẽ kô khách sáo đâu."
Ariel nhìn theo bóng lưng của Joseph khẽ thở dài "Biết rồi, tôi cũng kô phải là ngừi bất lịch sự như vậy." Đột nhiên cô nghe có tiếng ngừi xì xào ở trước cửa phòng, linh cảm có chuyện kô hay nên cô tiến về phía Joseph nói nhỏ vào tai anh, rồi 2 ngừi nhè nhẹ bước tới gần cánh cửa thì nhận ra giọng nói đó kô phải của ai khác mà chính là của ông Trịnh.
"Bà àh, thôi đi về phòng đi kô lẽ bà tính đứng ở đây canh cho tới sáng àh?"
Bà Trịnh vội nói "Suỵt... tôi mún biết 2 đứa tụi nó có được hạnh phúc hay kô?"
"Kô phải lúc nãy bà nói là chóng mặt hay sao, vậy thì hãy mau về phòng nghỉ ngơi đi, đứng đây kô tốt đâu."
Đúng lúc đó thì cửa phòng bật mở
"Ba, má.. sao 2 ngừi lại có nhã hứng đứng trước phòng của con mà nói chuyện vậy?"
2 ông bà hoảng hồn vội lấp liếm "Àh, đâu có chỉ là chúng tôi tình cờ đi ngang mà thôi." Rồi bà Trịnh nhìn sang Ariel tươi cười
"Con dâu àh, ngủ ngon."
Ariel gật đầu khẽ mỉm cười "Bác...." Ariel vội sửa miệng lại "Mẹ chồng ngủ ngon."
Đợi cho tới khi 2 ông bà thật sự đi về phòng của mình thì Joseph mới đóng cửa lại nói với Ariel
"Cũng may là cô phát hiện sớm nếu như kô đêm nay chúng ta bị họ theo dõi mà cũng kô biết đó."
Ariel thở phào nhẹ nhõm "Mai này chắc là còn những chuyện kỳ lạ hơn nữa."
~~~~~~~~
"Nghe nói hôm nay hiệu trưởng có mời thiết kế sư tới để vẽ kiểu mẫu cho trường này nè vì ông muốn sửa sang lại cho mới hơn đó." Kyo nói với Joe trong lúc Joe đang sửa soạn lại lịch trình xem coi hôm nay có trò chơi gì mới dành cho đám học trò nhỏ của cô hay kô.
"Chuyện đó tôi có nghe nói, vì trường này cũng đã cũ rồi cho nên hiệu trưởng muốn xây mới lại."
Đúng lúc đó thì Ariel từ bên ngoài bước vào
"Chào buổi sáng."
Joe và Kyo đồng thanh đáp lại "Chào. Coi bộ hôm nay chị tới trễ hơn 2 chúng tôi đó."
Kyo bước tới gần nói nhỏ vào tai Ariel "Sao hả? Đêm tân hôn có hạnh phúc hay kô?"
Ariel kô hiểu ý của Kyo muốn hỏi gì, cô chỉ trả lời qua loa "Đêm wa tôi về nhà khuya lắm, vừa về tới thì đã ngủ như ૮ɦếƭ, có hạnh phúc hay kô tôi làm sao biết được chỉ biết là bây giờ tôi rất buồn ngủ."
Joe phá lên cười "Hahaha, Kyo àh, coi bộ cô hỏi kô đúng ngừi rồi."
Đột nhiên có tiếng các giáo viên khác vang vọng ngoài hành lang lớp học
"Nghe nói cái ngừi thiết kế nhà đó đẹp trai lắm, chúng ta xuống dưới coi đi."
Thế là kô bỏ lỡ cơ hội, Joe vội vàng kéo tay Kyo "2 đứa mình cũng đi đi. Để coi anh ta đẹp trai tới cỡ nào." Cô quay sang Ariel "Chị đã thành hôn rồi, chắc là kô để mắt tới anh chàng nào khác đâu. Thôi thì hãy để dành lại cho 2 đứa độc thân này đi." Dứt lời Joe kéo Kyo chạy như bay ra khỏi cửa phòng học. Kyo la lên ơi ới
"Nè, nè.. tôi đã có bạn trai rồi chị đừng có khiến tôi làm chuyện có lỗi với anh ấy chứ."
Xuống tới sân trường thì thấy ở đó đã bị 1 đám đông giáo viên bao vây rồi, phải khó khăn lắm Joe và Kyo mới chen chân vào được.
"Phù... bình thường thì kô náo nhiệt tới như vậy, vừa nghe nói tới có anh chàng nào bảnh trai xuất hiện thì lập tức chỗ này đông như kiến vậy đó." Joe phàn nàn.
Kyo thì mở to mắt nhìn ngừi đàn ông đứng trước mặt thấy vậy Joe đẩy nhẹ vào vai Kyo
"Bộ đẹp trai lắm sao mà chị nhìn kô chớp mắt vậy?"
Joe ngẩng đầu lên thì nhận ra 1 gương mặt quen thuộc mà cô đã có dịp gặp vào tối hôm qua.
"Là ảnh?" Trước mặt cô kô ai khác mà chính là Matt. Làm sao cô có thể quên được ngừi đàn ông mặc đồ vest màu đen với cái bóng lưng buồn bã của tối hôm wa đuợc chứ. Hiện bây giờ anh đang đứng trước mặt cô chỉ cách 1 khoảng thôi nhưng cô có cảm giác là anh đang đứng xa cô lắm. Kô hiểu tại sao trái tim cô lại đập mạnh tới như vậy, ở cái ngừi đàn ông đó đã có 1 ma lực gì mà khiến ánh mắt của cô kô thể rời khỏi anh được.
"Hiệu trưởng àh tôi sẽ cố gắng làm theo ý kiến của ông, vẽ ra 1 ngôi trường như ông miêu tả." Matt vừa nói vừa rảo mắt nhìn chung quanh. Trong khi Joe thì như bị anh hớp hồn cử đứng yên 1 chỗ chăm chú nhìn anh.
"Nè.. nè.." Kyo quơ quơ tay trước mặt Joe "Tình dậy, mau tình dậy, chị bị thôi miên àh?" Joe sực tỉnh nhìn Kyo ấp úng
"Có chuyện gì?"
Kyo chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình "Tôi đã canh đồng hồ thấy chị kô chớp mắt 3 phút rồi đó, đã vượt kỷ lục của tối hôm wa."
Joe vênh mặt lên "Cái chị này, làm gì mà chú ý tôi kỹ dữ vậy?"
"Thấy chị hơi khác thường nên muốn nhắc nhở mà thôi. Cái ngừi đứng trước mặt đúng là bảnh trai thiệt, nhưng chị kô nhớ là bảnh trai thường đi đôi với sở khanh àh? Hãy cẩn thận đó." Kyo cảnh cáo.
Joe vội xua tay "Làm gì có chứ. Tôi đâu có gì với ảnh đâu."
"Nhìn 1 cái thì đã biết chị đã bị sét đánh trúng."
Joe mở to mắt ngạc nhiên "Sét gì? Bây giờ đâu có mưa làm gì có sấm sét chứ?"
"Tôi mún nói là cái loại tiếng sét ái tình, vừa gặp là đã yêu ngay đó."
Joe đỏ mặt, cô mún cãi lại nhưng bị đuối lý vì Kyo đã nói trúng tim đen của cô.
"Ủa, thì ra là Matt àh?" Ariel kinh ngạc lên tiếng khi cô vừa nhìn thấy Matt.
Còn Matt khi vừa nghe tiếng Ariel thì liền nhìn sang, khi nhận ra cô thì anh vui vẻ bước tới gần
"Ariel? Kô ngờ là em dạy học ở đây."
Ariel gật đầu "Phải, mà anh tới đây làm gì vậy?"
"Àh, hiệu trưởng mún xây lại ngôi trường này nên anh tới đây để tham quan một chút coi phải thiết kế ngôi trường mới như thế nào."
Ariel kinh ngạc "Thì ra anh là thiết kế sư hả?"
Matt gãi đầu "Chỉ là vẽ kiểu nhà mà thôi, kô có gì to tát lắm đâu."
Nãy giờ lắng nghe cuộc đối thoại giữa 2 ngừi, Joe thầm thán phục Matt "Vừa bảnh trai, lại vừa khiêm tốn nữa. Bây giờ thật khó kiếm được 1 ngừi như anh ấy vậy."
Bỗng có tiếng của hiệu trưởng gọi Matt, nên anh đành tạm dừng cuộc trò chuyện với Ariel. Anh bước nhanh về phía hiệu trưởng mà lòng luyến tiếc vì vẫn chưa được tâm sự nhiều với Ariel.
Joe tiến tới gần Ariel, cô nhỏ giọng "Bộ 2 ngừi quen thân lắm hả?"
Ariel suy nghĩ 1 hồi "Chúng tôi là bạn hồi cấp 2 với nhau thôi, đã lâu rồi kô có gặp, vừa mới gặp lại ảnh cách đây mấy ngày."
Joe gục gặt đầu, thấy vậy Ariel nghi ngờ hỏi lại "Có chuyện gì kô?"
"Àh kô, chỉ là hơi tò mò chút thôi."
Kyo nhìn đồng hồ "Đã tới giờ lên lớp rồi, đi mau."
"Chào cô giáo."
Kyo, Joe và Ariel dừng lại. Kyo quay sang hướng có giọng nói vừa phát ra.
"Jeff? Hôm nay em đã đi học trễ đó."
"Xin lỗi cô giáo, nếu cô mún phạt thì hãy phạt ông chú dậy trễ này của em đi."
Bi gãi gãi tai nhìn Kyo "Xin lỗi, vì hôm qua anh uống hơi nhiều cho nên mới...."
Kyo thấy điệu bộ bơ phờ của Bi thì cảm thấy tội nghiệp kô nỡ trách anh, cô nhìn sang Jeff "Thôi được rồi, đây là lần đầu, cô tạm bỏ qua, lần sau kô được đi trễ nữa có biết chưa? Còn anh nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Bi mỉm cười khi thấy Kyo có phần quan tâm tới anh như vậy chứng minh trong lòng của cô cũng có 1 chỗ dành riêng cho anh.
"Anh biết rồi, em dạy học vui vẻ nhé."
Kyo liếc xéo Bi "Có đứa học trò như Jeff em có muốn vui vẻ để dạy chắc cũng kô được đâu."
Nhưng hôm đó khác với suy nghĩ của Kyo, Jeff lại rất ngoan ngoãn làm theo lời của cô khiến cho cô cảm thấy bắt đầu yêu thích cái nghề giữ trẻ này. Tuy là lúc đầu hơi cực nhọc 1 chút nhưng bù lại được nhìn thấy những nụ cười trên từng gương mặt trẻ thơ khiến lòng cô như ấm lại, có cảm giác vui sướng thật sự.
Trong khi đó thì Joe lại ra vẻ mất hồn, con ngừi cô thì ở đây nhưng trái tim thì đang đi tìm Matt mất rồi. Cô cứ luôn suy nghĩ về anh, muốn biết nhiều chuyện của anh hơn nữa, đầu óc của cô lúc nào cũng chỉ có Matt mà thôi. Cô cứ phải tự nhắc nhở mình
"Quên đi, quên đi, hãy tập trung làm việc. Mình nhất định có thể làm được mà."
Nói về Ariel thì cô đang nghĩ tới chiều nay khi về nhà phải đối diện với gia đình của Joseph, cô kô biết sẽ phải phản ứng như thế nào, lỡ như có sơ sót gì thì thiệt là kô xong. Cho nên cô phải chuẩn bị tinh thần thật tốt để đối phó với những tình huống xấu nhất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ariel mở cửa nhè nhẹ bước vào nhà, vì cô dạy mẫu giáo cho nên lớp học ra về vào lúc 2 giờ trưa. Một thời gian sớm hơn so với những ngừi đi làm các công việc khác, cô biết giờ này Joseph nhất định chưa về nhà vì theo như lời của bà Trịnh cho biết thì mỗi ngày vào lúc 7 giờ tối Joseph mới tan sở, cho nên Ariel cảm thấy hơi an tâm 1 chút vì kô phải đối mặt với anh.
Nhưng thật kô ngờ khi cô vừa bước vào phòng thì đã nhìn thấy Joseph nằm ngủ ngon lành trên cái giường của cô. Ariel bước tới gần thảng thốt hỏi:
"Sao.. sao anh lại ở đây?"
Nghe có tiếng động Joseph mở mắt dậy thì thấy Ariel, anh lại trùm cái chăn lên đầu trả lời với giọng ngái ngủ
\'Tại sao tôi lại kô thể ở đây được, đây là phòng của tôi mà."
Ariel kéo cái chăn ra "Nhưng đây là giường của tôi sao anh lại nằm ở đây được. Mà nè kô phải là anh đi làm sao, bây giờ chỉ mới hơn 2 giờ mà anh đã có mặt ở nhà là thế nào?"
Tình trạng này thì anh kô thể nào ngủ típ tục được nữa nên bắt buộc anh phải ngồi dậy, 1 con mắt thì mở hững hờ nhìn Ariel, còn con mắt kia thì vẫn típ tục.. ngủ 1 cách ngon lành.
"Sáng nay tôi cảm thấy mệt nên xin nghỉ 1 ngày."
Ariel mở to mắt kinh ngạc "Đừng nói với tôi là anh đã ngủ ở đây từ sáng cho tới bây giờ đó."
Joe gật đầu "Sao cô biết hay vậy, bộ cô là thầy bói àh."
Ariel bực bội trả lời "Chuyện đơn giản như vậy cần gì phải là thầy bói thì mới biết chứ. Tôi có chuyện muốn nói với anh. Chúng ta phải đặt ra 1 số giao ước rõ ràng."
Nghe tới đây thì Joseph tỉnh ngủ hẳn, anh ngồi bật dậy nhìn Ariel
"Tôi cũng đang tính nói với cô về chuyện này đây. Bởi vì 2 chúng ta thành hôn là do gia đình 2 bên chứ kô phải là vì tình yêu thật sự, đặt ra giao ước sẽ tốt hơn đó. Mai này có ly dị cũng dễ dàng hơn."
Ariel lên cao giọng "Thứ nhất, chúng ta phải tôn trọng đối phương, chỗ ai nấy ở giường ai nấy nằm."
Joseph gật đầu "Đương nhiên rồi."
"Bắt đầu từ bây giờ tôi kô muốn thấy anh nằm lên giường của tôi mỗi khi tôi kô có ở nhà."
Joseph gật đầu "Chỉ có lần này thôi, vì tôi đã quên sự có mặt của cô ở đây nên mới sơ ý nằm lên giường này."
Ariel liếc xéo "Anh đúng là khác với ngừi thường đó, sự hiện diện của tôi mà cũng quên được nữa."
Joseph xen vào "Thứ 2, phải bảo đảm là những chuyện mà chúng ta bàn bạc ở trong này kô được lọt vào tai ngừi thứ 3. Nhất là chuyện chúng ta chỉ là vợ chồng có danh kô phận, tôi kô muốn mẹ của tôi bị sốc."
Ariel tán thành "Yên tâm đi, tôi kín miệng lắm. Còn nữa, những quan hệ tình cảm với ngừi khác phải tuyệt đối giữ kín, cho dù anh có lỡ iêu thích ai đi nữa tôi cũng sẽ kô xen vào nhưng mà anh kô được để cho ngừi khác bắt gặp nếu như kô chuyện của chúng ta sẽ bị đổ bể."
"Chuyện đó đương nhiên rồi, cô cũng vậy đó, bên ngoài nhìn vào thì chúng ta sẽ đóng vai 1 cặp vợ chồng hạnh phúc nhưng khi vào tới trong phòng này thì sẽ kô phải nữa. Tạm thời bấy nhiêu trước đi, mai mốt nếu nghĩ ra cái gì thì tôi sẽ bổ sung vào sau. Àh phải, tính khí của em gái tôi hơi thất thường, cô hãy nhịn nó 1 chút nhé."
Ariel cười nhẹ "Anh yên tâm đi, tôi sẽ kô chấp nhất với cô ấy đâu, nếu cô ta bắt nạt tôi thì tôi sẽ kô làm gì hết bởi vì tôi sẽ trút giận lên trên ngừi của anh."
Joe há hốc nhìn Ariel "Kô ác độc vậy chứ."
Ariel nhún vai "Tôi là như vậy đó, muốn ác hơn cũng còn đuợc mà."