Trò Chơi Tình Yêu - Chương 13

Tác giả: Lolembangia

"Em gái àh, sao lại ngồi 1 mình ở đây vậy, hay là chúng ta cùng uống với nhau đi." Lúc này Joe đã hơi say say, bỗng nghe giọng nói của 1 ngừi đàn ông nói với cô như thế nên cô quay lại nhìn. Cô trả lời bằng giọng nhừa nhựa của ngừi say rựu.
"Tôi chỉ thích uống 1 mình thôi, đừng có làm phiền tôi."
Nhưng tên kia vẫn kô chịu buông tha cho cô, hắn tiến tới gần đặt tay lên vai Joe, đương nhiên là Joe phải phản kháng lại rồi, cô hất tay tên kia ra.
"Đừng **ng đến tôi."
Tên kia bực tức định nhào tới đánh trả lại thì có 1 bàn tay rắn chắc giữ hắn lại.
"Nếu như anh còn làm phiền cô gái này nữa thì tôi sẽ kô khách sáo đâu."
Nhận ra ngừi vừa giúp mình là Matt, Joe liền bước tới bên cạnh anh, thấy cô đi liểng xiểng kô vững nên Matt đi tới đỡ lấy cô và dìu cô đi ra khỏi quán bar. "Thiệt tình, saoi lại uống rựu say tới như vậy."
Matt dìu Joe tới 1 quán nước gần đó, anh mua 1 ly trà giải rựu để Joe uống.
"Mau uống đi, cô có biết là con gái mà uống nhiều rựu như vậy thì kô tốt kô, sẽ bị ngừi ta thừa cơ lợi dụng đó."
Joe hất đổ ly trà trên tay Matt "Cứ bỏ mặc tôi, tôi kô cần anh thương hại đâu."
Dứt lời cô đứng dậy định bước đi, Matt sợ cô xảy ra chuyện nên vội vàng chạy theo cô.
"Cô còn đang say như vầy mà còn muốn đi đâu nữa."
Joe dừng lại, quay đầu nhìn Matt, anh nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh đọng trên mắt cô. Và rồi Joe đột ngột lao tới ôm lấy Matt. Cô bắt đầu khóc, khóc thật nhiều.
"Tôi kô muốn như vậy đâu, tôi thật sự kô muốn lấy 1 ngừi mà mình kô yêu, tại sao lại ép buộc tôi chứ."
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến anh kô biết phải phản ứng thế nào nên đành để cho Joe típ tục khóc trên vai anh.
"Nếu cô kô muốn lấy ngừi mình kô yêu thì hãy từ chối ngừi ta đi, tại sao phải ђàภђ ђạ bản thân mình như vậy, miễn cưỡng kô có hạnh phúc đâu."
Joe bây giờ đã bình tĩnh trở lại, chợt nhận ra là cô đang gục đầu khóc 1 cách ngon lành trên vai cái ngừi mà cô thầm thương trộm nhớ nên vội vàng lau nước mắt, ngượng ngùng nhìn Matt.
"Xin lỗi đã làm phiền tới anh."
Matt lắc đầu "Kô có gì, tôi dẫn cô đi 1 chỗ bảo đảm tới đó rồi cô sẽ được vui."
Joe ngạc nhiên kô biết Matt muốn dẫn mình đi đâu, nhưng thôi kệ có thể đuợc ở gần bên anh cô cũng cảm thấy vui rồi kô cần biết là phải đi tới đâu.
Thì ra cái nơi mà Matt nói chính là tiệm bán thú nhồi bông, anh cầm lấy 1 con mèo bằng vải đưa lên hỏi ý kiến Joe "Có đẹp hay kô?"
Joe trầm trồ khen ngợi " Đẹp lắm nhưng vẫn kô dễ thương bằng cái con mashimaro này của tôi." Joe nựng nịu con mashimaro với nụ cười thật tươi. Thấy vậy Matt trêu cô
"Tôi đã nói là khi tới đây cô sẽ đuợc vui mà, có đúng kô?"
Joe gật gật đầu trong tay vẫn ôm chặt lấy con thú "Vậy thì phải cám ơn anh."
Và Matt cầm lấy 1 con thỏ màu hồng với 2 cái tai dài màu trắng suy nghĩ, thấy như vậy Joe liền góp ý "Con thỏ dễ thương lắm." Rồi cô nhìn sang Matt cuời châm chọc "Kô lẽ anh đã lớn như vầy rồi mà còn có cái thích sưu tầm thú nhồi bông àh?"
"Kô phải, tôi muốn mua tặng cho bạn mà thôi."
Joe nghe vậy liền hỏi dò ý Matt "Chắc là ngừi bạn này đối với anh quan trọng lắm."
Matt nhún vai "Có thể nói như vậy." Anh cầm lấy con mashimaro của Joe ra quầy tính tiền chung với con thỏ mà anh đã mua. Joe vội vàng ngăn lại
"Để tôi tự trả được rồi."
"Bộ sợ tôi trả kô nổi àh, thôi được rồi, đừng khách sáo nữa, coi như đây là món quà an ủi của tôi tặng cho cô đi."
Joe vui vẻ ôm con mashimaro vào lòng, hôm nay đối với cô là 1 ngày xui xẻo nhưng kô ngờ trong cái xui lại có cái may, lại tình cờ cho cô gặp được Matt. Thật là kô còn gì hạnh phúc bằng.
"Để tôi chở cô về, bây giờ đã tối con gái đi 1 mình nguy hiểm lắm."
Joe mỉm cười ngọt ngào đồng ý đề nghị của Matt, bây giờ kô cần uống trà giải rựu cô cũng đã tỉnh như sáo rồi. Có lẽ là sức mạnh của tình yêu nên cô mới được tỉnh mau như vậy, cô thì thầm 1 mình "Cám ơn anh nhiều lắm."
"Kyo, rốt cuộc em đã tới, ngồi xuống đi." Bi kéo ghế ra mời Kyo ngồi.
"Em đã hứa với anh thì em sẽ tới mà." Kyo kêu 1 ly nước trái cây để giải khát. "Àh phải, đã lâu rồi em kô gặp ba má anh, 2 bác vẫn khỏe chứ."
Bi vừa nhâm nhi ly cocktail vừa đáp "Cũng bình thường thôi, nhưng má của anh hay nhắc tới em lắm, còn kêu anh dẫn em về nhà cho bà ấy gặp nữa."
"Nhớ lúc trước em hay qua nhà anh nghịch ngợm, lần nào trước khi về bác gái cũng hái tặng em cả bó hoa cúc vàng hết. Hồi ức đó thật là đẹp." Kyo mơ màng nhắc tới chuyện xưa "Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đây mà đã mười mấy năm rồi. Cả 2 chúng ta đều đã trưởng thành." Bất chợt nhớ ra điều gì Kyo liền hỏi "Àh phải, tối hôm qua anh đi chung với Joe, anh thấy cô ấy là ngừi thế nào?"
"Joe là 1 cô gái tốt, nhưng mà em đừng có làm mai cho ngừi khác mà kô hỏi ý ngừi ta trước đó nha." Nhắc tới chuyện này khiến Bi bực bội nên anh có hơi sẵng giọng với Kyo 1 chút.
Thấy nét mặt kô vui của Bi, nên Kyo giải thích "Em chỉ là muốn giúp cho anh mà thôi. Kô cần tức giận như vậy. Thấy anh vẫn chưa có ngừi yêu cho nên em làm ngừi tốt giúp đỡ anh, kô cám ơn ngừi ta mà còn cằn nhằn nữa."
Thấy Kyo vẫn còn chưa hiểu ra vấn đề nên kô kịp suy nghĩ anh đã nói ra những lời thật lòng của mình "Cho dù là anh kô có ngừi yêu nhưng kô có nghĩa là anh kô yêu ai."
Kyo mở to mắt ngạc nhiên "Hả? Anh đã yêu cô nào rồi àh? Sao kô nói cho em biết, mém chút nữa em đã phá hoại tình cảm của 2 ngừi rồi."
"Ngừi mà anh iêu khờ khạo tới nỗi đi làm mai ngừi khác cho anh đó." Thấy guơng mặt ngờ nghệch của Kyo thiệt làm cho Bi tức muốn ૮ɦếƭ, anh đã nói thẳng ra như vậy mà hình như cô còn chưa hiểu nữa.
"Trên đời sao lại có ngừi kỳ lạ như vậy nhỉ, sao lại đi làm mai cho ngừi đã có có ý trung nhân rồi làm gì?"
Đến lúc này Bi đành phải nói thẳng ra mà thôi "Ngừi mà anh thích chính là cô bé hàng xóm thích hoa cúc vàng, cô ấy ở cạnh nhà anh lúc còn nhỏ nhưng khi lên 10 thì đã dọn tới DL. Em đã hiểu chưa?"
"Sao hoàn cảnh của cô gái này giống 1 ngừi nào đó quá vậy?" Kyo ngước mặt lên trời chống cằm suy nghĩ, rồi cô àh thật lớn "Em nhớ rồi, cô gái mà anh nói sao mà giống em quá." Rồi kô dấu nổi sự ngạc nhiên Kyo đứng dậy nhìn thẳng vào Bi "Ngừi anh nói chính là em... tức là anh.. anh... "
Chưa nói dứt lời thì Kyo cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ trước mặt tự nhiên quay vòng vòng, cô kô còn làm chủ đuợc bản thân mình nữa, mọi vật bỗng trở thành 1 màu đen. Bi vội vàng lao tới đỡ lấy cô. "Kyo! Em kô sao chứ?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, trong lớp học chỉ còn lại Joe và Ariel còn Kyo thì đang nằm ở nhà dưỡng bệnh.
"Nè, chị có biết Kyo bị bịnh gì kô? Ariel tò mò hỏi Joe khi phát hiện sự vắng mặt của Kyo.
Joe lắc đầu "Tôi kô biết, sáng nay chị ta gọi cho tôi nói là đã xin phép nghỉ ngày hôm nay. Nghe giọng nói hình như là kô phải bị bịnh đâu, tôi gặng hỏi mãi mà chị ấy kô chịu trả lời. Chắc là đã bị cú sốc gì đó."
Ariel ra chiều suy nghĩ "Có thể là Kyo đã gặp chuyện gì vui quá chống kô nổi cho nên mới bị bịnh đó, lát nữa chúng ta tới thăm chỉ đi."
Buổi học hôm nay trôi qua thật mau, mới đó mà chuông đã reo báo hiệu giờ tan trường rồi. Ariel và Joe theo lời hẹn thì sẽ tới thăm Kyo. Lúc 2 cô ra về thì Ariel bắt gặp Joseph đang đứng chờ cô trước cổng trường. Biết là Joseph tới gặp Ariel nhất định có chuyện muốn nói nên Joe kiếm cớ rút lui để 2 ngừi trò chuyện với nhau. Vì mấy ngày qua cô thấy Ariel cứ hay buồn, tâm hồn thì để ở đâu đâu kô tập trung làm việc gì hết nên cô đoán nguyên nhân chắc là có liên quan tới ngừi chồng hờ của Ariel.
"Tôi đi trước đây, chị và Joseph cứ nói chuyện đi."
Ariel ngăn lại "Thôi đừng, chúng ta đã hứa là sẽ cùng đi thăm Kyo mà."
Joe cười cười nhìn Joseph rồi quay sang Ariel "Chị ấy chỉ bị bịnh nhẹ mà thôi, kô cần phải có 2 ngừi chúng ta tới thăm,1 mình tôi đi là đủ rồi. Ngày mai gặp lại."
Sau khi Joe đi rồi, Ariel mới nhìn Joseph hỏi "Anh tới đây có chuyện gì kô?"
Joseph ấp úng gãi gãi đầu "Àh, mẹ kêu 2 chúng ta đi ra chợ mua chút đồ cho mẹ."
"Thì ra là vậy. Mẹ kêu anh tới nên anh mới tới chứ gì." Ariel hờn giận nói.
Joseph vội xua tay "Làm gì có.. chỉ là.."
"Thôi được rồi, anh kô phải nói là đi mua đồ sao, chúng ta đi thôi." Joseph lái xe chở Ariel tới 1 siêu thị gần nhà, trong lúc Ariel mải mê nhìn ngắm những thức ăn trong chợ thì Joseph len lén bỏ đi chỗ khác. Khi cô tính tiền xong nhìn xung quanh thì kô kiếm được anh nữa "Lạ chưa, mới đây mà anh ta đi đâu mất tiêu rồi."
"Ariel!" Nhận ra tiếng Joseph đang gọi mình nên cô liền quay lại định cằn nhằn anh sao lại bỏ đi đâu khiến cô đi tìm thì thấy trên tay Joseph đang cầm 1 cái gì đó.
"Kẹo bông gòn ở đây thiệt đắt khách quá, xếp hàng từ nãy tới giờ mới mua được đó." Rồi anh dè dăth đưa cho Ariel "Tặng cho em nè, kô biết là em có thích hay kô?"
Ngỡ ngàng trước thái độ của Joseph, Ariel quên mất chuyện anh đã bắt cô đợi anh "Nãy giờ anh đi xếp hàng mua cái này cho em đó hả?"
Joseph gật đầu "Phải."
Nhìn thấy gương mặt khờ khạo của Joseph nên Ariel bật cười "Thiệt là ngốc quá, bộ anh tưởng em là con nít định dỗ ngọt em bằng kẹo đó hả?"
Joseph ngơ ngác cứ tưởng Ariel nói thật nên trả lời "Em kô thích àh, vậy thì anh ăn 1 mình vậy?"
Ariel vội vàng giật lấy cây kẹo "Ai nói là em kô ăn, kẹo bông gòn là em thích nhất đó." Rồi nhìn thấy Joseph chỉ mua có 1 cây nhất định là tiệm đông quá đã bán hết rồi, nên Ariel đưa ra trước mặt anh "Nghĩ tình anh đã có công xếp hàng nãy giờ, thôi thì 2 chúng ta cùng ăn đi. 1 mình em cũng ăn kô hết mà."
Thấy Ariel đã chịu cười lại, Joseph cảm thấy vui ở trong lòng, 1 cảm giác mãn nguyện xâm chiếm trái tim anh "Em.. đã hết giận anh rồi hả?"
Ariel nghênh mặt lên "Ai nói chứ? Chỉ là em tạm bỏ qua mà thôi, lần sau kô được lớn tiếng với em như vậy nữa."
Joseph giơ tay lên "Anh xin hứa sẽ kô còn lần sau."
Ariel cười thật tươi vì hành động của Joseph, đã lâu rồi cô kô cười vui vẻ như vậy. Cô cứ tưởng sẽ kô bao giờ cô có thể giống như ngày xưa, nào ngờ cô có thể là Ariel của lúc trước, luôn luôn vui vẻ, yêu đời và điều mà cô càng kô ngờ hơn nữa là ngừi có thể cho cô cái cảm giác ngọt ngào hạnh phúc lại là "ngừi chồng hờ" Joseph của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc