"Lát tối chúng ta đi đâu ăn đây?" Allie vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Bi ra chiều nũng nịu.
Bi quay sang Allie mỉm cười "Em muốn đi đâu thì chúng ta đi đó." Rồi anh quay sang Kyo nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng "Em thấy đó anh và Allie đang rất hạnh phúc, tình cảm của anh đối với em đã kô còn nữa, em hãy về đi."
Kyo quay sang nhìn Allie đang tuơi cười hạnh phúc bên cạnh Bi thì có phần hơi sững sờ vì tới bây giờ cô mới biết được thì ra Allie chính là con gái của chủ tịch tập đoàn công ty này. Tuy là Bi lúc nào cũng dùng những lời nói lạnh lùng đối với cô nhưng kô hiểu sao Kyo lại kô giận chút nào mà trái lại cô càng thương anh nhiều hơn nữa, tự sâu trong trái tim cô cảm thấy chua xót cho Bi, anh chắc chắn là có nổi khổ gì khó nói cho nên mới dùng mọi lời lẽ xua đuổi cô mà thôi.
Cô bước tới gần Bi nhìn sâu vào đôi mắt anh, rồi từ từ ngả đầu lên иgự¢ anh, đứng im lặng để lắng nghe nhịp đập của trái tim anh đang thổn thức. Kyo bắt đầu khóc, những giọt nước mắt rơi lả chả trên 2 má cô.
"Anh kô phải từng nói em là ngừi hiểu anh nhất hay sao? Em biết những lời nói ngoài miệng của anh kô phải là lời thật lòng, trái tim của anh đang đập mạnh đủ chứng tỏ anh vẫn còn yêu em."
Cô nhắm mắt lại để cho những giọt nước mắt đuợc tự do chảy xuống cho vơi sự nhớ nhung bấy lâu nay cô đã ôm ấp. Bi muốn đưa tay lên ôm Kyo vào lòng, muốn nói với cô là anh rất yêu cô nhưng lý trí lại cho biết anh kô thể nào làm cô phải khóc vì anh thêm 1 lần nữa.
"Cho dù anh có đối xử với em thế nào thì cũng kô bao giờ thay đổi được tình yêu của em. Chúng ta kô thể sống bên nhau đó cũng là số phận, em tôn trọng quyết định của anh. Chỉ cần ngày nào trong 1 góc nhỏ của trái tim anh còn có em thì em cũng sẽ kô bao giờ quên anh đâu."
Dứt lời cô từ từ đi ra xa, lau khô những giọt lệ ở 2 bên má rồi nhìn Bi với đôi mắt yêu thương, xong rồi lại nhìn sang Allie nhẹ nhàng nói.
"Mong là cô sẽ đem tới hạnh phúc cho anh ấy, tôi sẽ luôn chúc phúc cho 2 ngừi."
Thà rằng Kyo hãy dùng những lời nói nặng để cho anh giảm bớt đau khổ trong lòng, nhưng trái lại cô kô làm vậy mà còn đi chúc phúc cho anh càng khiến cho anh cảm thấy nợ cô nhiều hơn nữa. Kyo nói đúng lắm cho dù 2 ngừi kô thể sống bên nhau nhưng trong tim của cả 2 vẫn luôn nhớ về đối phương, tình yêu của họ bền bỉ hơn bất cứ thứ gì trên đời. Allie thấy Bi im lặng nhìn theo bóng dáng của Kyo thì ghen tức ở trong lòng. "1 năm qua mình lúc nào cũng trao trọn tình yêu cho ảnh cứ tưởng là ảnh đã quên được Kyo kô ngờ trái tim của ảnh vẫn kô có chỗ nào dành cho mình." Allie chua xót nghĩ thầm.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Chị đã hỏi cho ra lẽ chưa, tại sao ảnh mất tích 1 năm bây giờ quay về lại sắp đám cưới với ngừi khác?" Ariel vừa dỗ cho Jack nín khóc vừa gặng hỏi Kyo.
Nhưng Kyo kô có phản ứng gì cả, cũng kô buồn trả lời Ariel. Thái độ của cô càng làm cho Ariel nóng ruột "Đừng có im lặng như vậy, chị nói gì đi chứ?
Kyo lắc đầu mỉm cười "Ariel àh, tôi quyết định sẽ đi du lịch khắp thế giới, chắc là trong khoảng thời gian tới sẽ kô có mặt ở đây đâu. Nè chị nghĩ coi nên đi đâu trước? Tôi định sẽ ghé qua HQ chơi 1 chuyến rồi qua Hy Lạp tham quan, sau đó...."
"Chuyện đã tới nước này mà chị còn có tâm tình để đi du lịch hay sao? Kô phải là yêu quá rồi tinh thần có vấn đề đó chứ?"
Kyo đưa tay ra tỏ ý muốn bế bé Jack, Ariel trao Jack cho Kyo. Vừa bế đứa bé trong tay thì Kyo đổi sang đề tài khác kô muốn nhắc tới chuyện của Bi nữa.
"Dễ thương quá, nè 2 ngừi có định sanh thêm vài đứa nữa hay kô? Tôi thấy Jack giống Joseph nhiều hơn, gương mặt đẹp trai, đôi mắt to đen." Thằng bé như là hiểu được Kyo đang khen nó nên nở 1 nụ cười toe tét nhìn Kyo.
"Ê, Jack nhìn tôi cười đó." Rồi Kyo hôn lấy hôn để lên đôi má bầu bĩnh của Jack. "Nó chỉ giống chị ở cái miệng cười có duyên thôi, thừa hưởng những cái đẹp ở ba má nhất định mai này lớn lên sẽ hớp hồn nhiều cô."
Ariel lắc đầu chịu thua trước sự lạc quan của Kyo "Nếu chị thích em bé như vậy hay là mau mau lấy chồng, sanh con đi, kô cần phải hâm mộ tôi đâu. 1 đứa là tôi đã cực lắm rồi chị còn kêu sanh thêm vài đứa, hơn nữa tôi với Joseph chưa nghĩ tới việc đó, đợi cho Jack lớn khoảng 2,3 tuổi thì mới tính."
Kyo mỉm cuời gian trá nhìn Ariel "Biết đâu được khi tôi đi du lịch về chị đã có 1 bầy con nhỏ rồi, hahaha."
Ở nhà thì Ariel kiếm Kyo để tâm sự còn ở công ty thì Joseph đang ngồi trong văn phòng trò chuyện với Bi.
"Lâu rồi kô gặp, đột nhiên trở về lại đám cưới với Allie là thế nào? Kô phải lúc trước anh cho biết là chỉ coi Allie là bạn hay sao, ngừi mà anh yêu thật sự mới là Kyo mà."
Bi đặt 乃út vẽ xuống nhìn Joseph rồi lại típ tục vẽ "Anh cũng nói đó là lúc trước mà, làm ngừi khó tránh sự thay đổi, lúc trước kô yêu kô có nghĩa là mai này cũng kô."
Joseph giật cây viết trên tay Bi xuống, rồi giận dữ nói.
"Anh có biết là Kyo đau khổ tới chừng nào hay kô? Khi kô thấy anh liên lạc với cô ấy thì cổ đã đi Canada kiếm anh kô biết là đã đi bao nhiêu lần. Nhưng lần nào cũng đều thất vọng trở về mặc dù vậy cổ kô bao giờ nản lòng vẫn tin tưởng vào tình yêu của anh, vậy mà bây giờ anh cho cổ đuợc cái gì ngoài sự phản bội và đau khổ."
"Joseph àh, có nhiều chuyện kô phải mình muốn là được." Bi thở dài buồn bã "Lúc tôi qua Canada sức khỏe kô tốt vì chưa thích nghi được với cái lạnh cắt da bên đó, cứ bị bịnh liên miên. Trong cái lúc mà tôi cần sự giúp đỡ nhất thì Allie đã xuất hiện như 1 cứu binh. Mỗi ngày cô ấy đều tới chăm sóc cho tôi...."
"Vì như vậy mà anh đã thay lòng đi yêu Allie?" Joseph chau mày ngắt lời Bi.
"Kô phải. Có 1 lần tôi bị bệnh phải uống thuốc, trong cơn mơ màng lúc Allie tới nhà để chăm sóc cho tôi chắc có lẽ do tác dụng phụ của thuốc mà tôi đã nhìn lầm Allie thành Kyo..." Bi kể về quá khứ với nỗi hối hận tràn ngập trong lòng.
Joseph ngắt lời "2 ngừi đã... sống chung với nhau?"
"Tôi cũng kô biết... tôi chỉ nhớ là mình đã nắm tay của Allie, rồi sau đó khi thức dậy thì cô ấy đang nằm bên cạnh tôi. Chuyện đã lỡ xảy ra tôi kô biết phải tính sao, 1 mặc tôi kô muốn phản bội Kyo mặc khác tôi kô muốn Allie phải thiệt thòi. Hơn nữa đã mấy lần cô ấy định tự tử vì thương con gái nên ba cô ta đã năn nỉ tôi đám cưới với cổ."
"Và anh đã hứa?"
Bi gật đầu "Đáng lẽ tôi cũng kô muốn nhận lời nhưng ông ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều bên Canada, vì lẽ đó tôi đã ưng thuận đám cưới với Allie."
Joseph ngao ngán nhìn Bi, cảm thông cho hoàn cảnh của anh "Vậy tại sao anh kô nói thật mọi chuyện với Kyo?"
"Còn gì để mà nói, tôi đã kô còn xứng đáng với tình yêu của cổ, hơn nữa ngày mai tôi đã kết hôn rồi, kô muốn Kyo vì tôi lại chịu thêm bất cứ nỗi đau nào nữa."
Bi lại típ tục hoàn thành bản thiết kế mà anh đang vẽ dang dở, thật ra thiết kế này là anh dành cho Kyo, từ trước tới giờ anh lúc nào cũng mong cô có thể trở thành ngừi mẫu mặc những bộ đồ do chính anh thiết kế cho nên anh đã giữ lại hết cho riêng mình những thiết kế mà anh vẽ cho Kyo. Chuyện này chỉ có 1 mình anh biết mà thôi, đáng lẽ anh định sau khi du học về rồi sẽ nói với Kyo nhưng có lẽ cuộc đời này cô cũng sẽ kô bao giờ biết được.
"Hôm nay em đẹp lắm Allie!" Michelle nhìn cô em gái trong bộ đồ tân nương thì mừng thầm vì cuối cùng Allie cũng đã có thể kiếm được 1 nơi nương tựa tốt.
Còn Allie thì vô cùng hạnh phúc cứ đứng ngắm mình mãi trong gương rồi tự mỉm cười, có lẽ cái hạnh phúc mà cô mong chờ rốt cuộc đã xuất hiện cho nên cô cứ cười mãi kô dứt càng tăng thêm nét đẹp vốn có của cô.
Bên phòng thay đồ dành cho chú rể, Joseph đang ngồi đọc báo lâu lâu lại liếc chừng thăm dò xem Bi có phản ứng gì đặc biệt hay kô. Nãy giờ ngồi nhìn Bi mà Joseph kô cảm giác ra đuợc cái sự háo hức chờ đợi trong ngày trọng đại này mà đáng lý cặp tân hôn nào cũng phải có.
"Anh thì hạnh phúc lấy vợ tội nghiệp cho 1 ngừi phải nuốt lệ vào tim."
Biết Joseph đang ám chỉ tới Kyo nên Bi im lặng kô trả lời. Joseph đứng dậy đi tới bên cạnh Bi trao cho anh 1 lá thư.
"Cái này là của Kyo nhờ tôi trao cho anh."
Bi e dè cầm lá thư trong tay, anh tò mò muốn biết Kyo đã viết gì trong đó, nên xé bao thư ra, trên trang giấy là nét chữ nắn nót của cô, anh phát hiện có nhiều chỗ bị thấm nước đã khô có lẽ là do lúc viết thư cô đã khóc, vô tình những giọt nuớc mắt đã thấm vào trang giấy.
"Ngày.. tháng.. năm..
Hôm nay đã là ngày thành hôn của anh, thật xin lỗi em kô tới dự được. Bởi vì em sợ sẽ bị anh bắt gặp được rằng trái tim em đang tan nát, gặp anh những kỷ niệm ngày xưa cũng sẽ theo nhau về cho nên em đã chọn 1 giải pháp tốt nhất cho cả 2 chúng ta. Đó là.. em sẽ ra đi, đi thật xa tới 1 nơi kô ai quen biết, nhưng cho dù có đi tới đâu thì hình bóng của anh trong tim em vẫn kô thể nào phai mờ được. Hãy mang theo lời chúc phúc của em anh nhé, em mong rằng mai này cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì trong 1 phút giây nào đó anh sẽ bất chợt nhớ tới em, chỉ đuợc nhớ 1 lát thôi bởi vì thời gian còn lại anh còn phải dành cho vợ của anh nữa. Trái tim của em từ cái ngày biết rung động trước tình yêu của anh thì nó đã thuộc về anh mãi mãi rồi, kô bao giờ có thể yêu ai được nữa. Thôi, em nói đã nhiều rồi cuối thư cầu chúc cho anh đuợc hạnh phúc, anh kô thể đi du lịch đuợc thì em sẽ thay anh đi tới những nơi mà anh muốn tới.
Cô bé hàng xóm thích hoa cúc vàng của anh."
Cầm lá thư trong tay mà Bi nghe tan nát cõi lòng, nếu như có thể quay ngược lại quá khứ anh nhất định sẽ kô đi Canada mà sẽ ở lại DL cùng với Kyo. Bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Joseph reo vang. Kô biết cú điện thoại đó nói gì mà Joseph hớt hơ hớt hãi nói với Bi.
"Kô xong rồi, Ariel cho biết chuyến bay mà Kyo đi đã gặp trục trặc, Kyo thì bị mất tung tích chưa kiếm được...."
Joseph chưa kịp dứt lời thì Bi đã lao thẳng ra ngoài, trong lòng vô cùng hoang mang lo sợ, lỡ như Kyo có bề gì anh làm sao sống nổi đây.