Trò Chơi Tình Yêu - Chương 31

Tác giả: Lolembangia

Bi hối hả chạy tới sân bay trong bộ lễ phục chú rể, anh tìm kiếm xung quanh mà kô thấy Kyo đâu, trong lòng hồi hộp lo lắng kô biết cô có xảy ra chuyện gì kô. Rồi anh nhìn thấy Ariel đang dáo dác nhìn quanh liền chạy tới hỏi.
"Ariel, lúc nãy em có đi chung với Kyo hay kô?"
"Kô có, em có nói với chỉ là em phải cho Jack ngủ trước rồi mới có thể tới tiễn chị ấy được nhưng khi tới đây thì nghe tin máy bay bị trục trặc gì đó em kiếm xung quanh lại kô thấy Kyo gọi điện thoại thì kô ai bắt hết, kô biết có xảy ra chuyện gì hay kô?"
Bi trấn an Ariel "Chúng ta chia nhau kiếm, em đi về phía bên kia còn anh sẽ típ tục tìm ở chỗ gần đây."
Dứt lời cả 2 chia nhau mỗi ngừi 1 hướng. Bỗng Bi nhìn thấy 1 bóng lưng quen thuộc trên tay đang cầm 1 cái vali màu xám đang nhìn chung quanh như tìm kiếm cái gì đó. Anh cất tiếng gọi thật lớn.
"Kyo!"
Nghe thấy tiếng gọi thì Kyo quay đầu lại cô ngờ vực nghĩ thầm "Sao giọng nói của Bi lại ở đây, chắc có lẽ là mình lầm."
Thật bất ngờ khi nhìn thấy Bi đang đứng trước mặt cô trong bộ lễ phục chú rể, cô bàng hoàng đánh rơi chiếc vali xuống đất.
"Tại sao... tại sao anh lại có mặt ở đây?"
Bi kô nói kô rằng chạy tới ôm chặt Kyo vào lòng.
"Anh nghe nói chuyến bay của em xảy ra trục trặc, anh sợ kô biết em có bị cái gì hay kô? Bây giờ gặp được em thì anh yên tâm rồi."
Kyo giận dỗi buông lời trách móc.
"Anh còn lo cho em nữa àh, sao kô đi làm chú rể của anh đi, tới đây kiếm em để làm gì?"
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng cô cũng thấy sung sướng vì ít ra phán đoán của cô đã đúng đó là Bi vẫn kô hề thay đổi vẫn yêu cô như thuở nào. Cũng chính tại sân bay này của 1 năm về trước 2 ngừi đã nói lời yêu nhau để 2 trái tim cùng hòa chung nhịp đập, kô còn cảm thấy cô đơn vào những ngày đông lạnh giá. Bây giờ cũng tại nơi đây mà 2 ngừi đã tìm lại được tình yêu tưởng như đã đánh mất của mình.
"Sao anh lại kô lo cho em, bởi vì em chính là cô bé hàng xóm thích hoa cúc vàng của anh mà."
Cả 2 đang ngụp lặn trong niềm hạng phúc được sống bên nhau thì Allie từ đâu xuất hiện với gương mặt lạnh như băng. Bi buông Kyo ra, ngẩng đầu lên nhìn Allie.
"Anh hối hả bỏ cả hôn lễ của chúng ta là vì cổ?" Vừa nói tay của cô vừa chỉ về phía Kyo hỏi bằng 1 giọng chua chát.
Bi tiến tới gần Allie, nói bằng 1 sự ân hận xuất phát từ trái tim.
"Xin lỗi em, những gì kiếp này anh nợ của em kiếp sau mới có thể đền bù. Anh kô thể lừa dối trái tim mình là anh chỉ yêu có 1 mình Kyo mà thôi, ngoài cô ấy ra trái tim của anh kô còn biết rung động trước cô gái nào khác."
Kyo bước tới nắm lấy tay Bi như muốn nói cho anh biết cả 2 ngừi sẽ cùng nhau vuợt qua mọi khó khăn trắc trở mà ông trời đã an bài cho họ.
"Cho dù em dùng đủ mọi cách cũng kô thể lấy đuợc trái tim của anh." Allie lặng lẽ thở dài. "Em cứ tưởng chỉ cần ép đuợc anh ở bên cạnh em thì thời gian trôi qua sẽ làm cho anh quên đi Kyo cũng chính vì vậy em đã gạt anh nói là chúng ta đã sống chung với nhau."
Bi vô cùng ngạc nhiên khi nghe lời Allie thú nhận, anh hỏi dồn "Em nói sao chuyện hôm đó là do em gạt anh?"
"Đúng vậy, vì anh bị ảnh hưởng của thuốc thần trí kô được tỉnh táo nên em đã lợi dụng lúc đó để tạo hiện trường như là 2 chúng ta đã sống chung với nhau thật ra là kô có gì xảy ra hết." Những giọt nước mắt hối hận và đau khổ lăn dài trên chiếc áo cô dâu. "Cái mà em cần là 1 ngừi đàn ông thật sự yêu em chứ kô phải là 1 cái xác kô hồn. Từ trước tới giờ ở bên cạnh em mà anh kô đuợc vui lúc nào cũng giống như mang 1 nổi niềm u uẩn. Nhưng mà em lại tự dối lòng là sẽ có 1 ngày anh hồi tâm chuyển ý mà yêu em.." Rồi cô mỉm cười mỉa mai "Tiếc là chuyện đó sẽ kô bao giờ xảy ra."
Kyo và Bi đứng nhìn Allie bằng đôi mắt cảm thông xen lẫn 1 chút thương hại. Thật ra cô cũng kô có lỗi gì nếu có trách thì trách tình yêu là 1 thứ mù quáng nó làm cho ngừi ta đánh mất lí trí đã làm những chuyện kô kiểm soát đuợc.
"Tôi trao Bi lại cho chị, đáng lẽ hôm nay cô dâu phải là chị mới đúng." Allie vừa nói vừa trao bó hoa của cô dâu cho Kyo, cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn sang Bi "Chuyện này em sẽ nói lại với ba, anh kô cần phải lo." Nói xong Allie quay lưng bỏ đi, cô vừa đi khỏi thì Bi đã nắm tay Kyo cười thật tươi.
"Chúng ta đi thôi."
Kyo ngạc nhiên hỏi "Đi? Nhưng mà đi đâu?"
"Còn đi đâu nữa thì đi đăng ký kết hôn đó!" Bi nói bằng 1 giọng phấn khởi tràn ngập hạnh phúc. Còn Kyo thì bẽn lẽn cúi đầu.
"Sao lại gấp như vậy? Ngừi ta nhìn vào còn tưởng là em thèm lấy chồng lắm. Kô đi đâu, nếu có đi anh thì anh đi 1 mình đi."
Bi thở dài thất vọng "Nếu em kô chịu đi đăng ký thì chúng ta sẽ đám cưới tại đây luôn." Dứt lời Bi giơ tay lên thề.
"Tôi xin thề từ nay chỉ yêu có 1 mình vợ của tôi là Kyo, sẽ mang lại hạnh phúc cho cổ, nếu làm trái lời thề sẽ bị...."
Kyo vội giơ tay ngăn lại "Kô được thề, lỡ anh bị cái gì thì em sẽ trở thành góa phụ, em còn trẻ như vầy kô muốn làm góa phụ đâu."
Lời nói của Kyo chứng tỏ cô đã bằng lòng thành hôn với anh, Bi ôm Kyo vào lòng hét thật lớn. "Tôi đã có vợ rồi!" Khiến tất cả mọi ngừi xung quanh đều nhìn chằm chằm 2 ngừi, Kyo ái ngại đẩy Bi ra
"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Dĩ nhiên là đi hưởng tuần trăng mật rồi!" Dứt lời Bi siết chặt tay Kyo trong tay mình chuẩn bị cho 1 chuyến du ngoạn thuộc về cả 2.
Nãy giờ cuộc trò chuyện của 2 ngừi đã bị Ariel và Joseph nghe được, thấy Kyo thể tìm lại hạnh phúc thì Ariel rất vui, cô quay sang Joseph thì thấy trên tay anh đang cầm 1 túi vali cô ngạc nhiên hỏi.
"Anh định đi đâu mà đem theo vali vậy?"
Joseph cười ma mãnh "2 ngừi kia đi hưởng tuần trăng mật thì chúng ta cũng vậy, đây là món quà mà anh tặng cho em đó."
Ariel lắc đầu "Nếu chúng ta đi còn Jack thì sao?"
"Em yên tâm, ba mẹ đã nói là sẽ chăm sóc cho Jack bảo anh cứ yên tâm mà đi chơi. Từ lúc đám cưới tới bây giờ chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật bây giờ đi bù lại."
Ariel ngẫm nghĩ "Chúng ta đi chỗ nào để hưởng tuần trăng mật vậy, sao anh kô bàn trước với em lỡ chỗ đó em kô thích thì sao?" Ariel xịu mặt trách móc.
Joseph nắm tay Ariel dẫn cô vào trong "Yên tâm chỗ đó em nhất định sẽ thích bởi vì đó chính là nơi kỷ niệm tình yêu của chúng ta. Àh phải mẹ còn giao cho 2 đứa mình 1 trách nhiệm quan trọng khác."
Ariel hỏi dồn "Là trách nhiệm gì vậy, anh đừng làm em lo nha."
"Tới đó em sẽ biết." Vậy là cuối cùng 2 cặp yêu nhau đã có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình, cái nơi mà Joseph và Ariel đi hưởng tuần trăng mật là ở đâu đây? Hừmmmmm, chúng ta cùng theo dõi để xem tuần trăng mật của họ sẽ như thế nào?
Sau khi Joseph, Ariel, Bi và Kyo rời khỏi DL thì chi còn mình Matt ở lại mà thôi. Chiều hôm nay khí trời se se lạnh Matt ngồi 1 mình miên man suy nghĩ, gương mặt lộ vẻ đăm chiêu khi nhớ về quá khứ mà anh đã cùng Joe trải qua.
Suy nghĩ 1 hồi anh đứng dậy 1 mình dạo quanh những nơi mà anh và Joe đã từng đến. Rảo buớc 1 hồi kô hiểu sao anh lại đi tới ngôi trường mà lúc trước Joe đã từng dạy, cảnh vật vẫn như xưa nhưng ngừi thì đã kô còn nữa. Chợt anh nghe 1 giọng nói ấm áp phát ra từ chính giữa sân trường nơi có những hàng cây lớn che bóng mát.
"Kô ngờ hoa ở đây nở đẹp như vậy!"
Matt kinh ngạc kô hiểu sao giờ này lại có 1 cô gái xuất hiện ở đây, anh từ từ tiến tới gần cô cất giọng hỏi.
"Cô àh, bây giờ trường đã kô còn ai sao cô lại ở đây 1 mình?"
Cô gái với mái tóc dài óng ả quay lưng lại nhìn Matt, cô nghiêng đầu quan sát ngừi đàn ông đứng trước mặt. Matt sững sờ nhận ra gương mặt quen thuộc mà anh đã ngày đêm thương nhớ, anh vội vàng lao tới ôm cô gái kia.
"Joe? Đúng là em rồi, thì ra em vẫn còn sống."
Cô gái đó hoảng hốt đẩy Matt ra, cô tức giận nói "Tôi kô hề quen ông sao lại ôm tôi. Còn nữa tôi tên Jen, kô phải là Joe, ông hãy phân biệt cho rõ."
Matt lắc đầu kô tin vào những gì mình vừa nghe "Kô thể nào, em rõ ràng là Joe mà, anh kô nhìn lầm đâu."
Jen cười chế nhạo "Tức cười, tôi kô hề quen ông và cũng kô biết cô gái tên Joe gì đó mà ông vừa nói."
"Joe àh,anh....." Jen ngắt lời của Matt
"Tôi đã nói là tôi kô phải tên Joe, đừng gọi tôi bằng cái tên đó, chắc là ông đã nhận lầm ngừi rồi, xin lỗi tôi phải đi đây."
Matt vội đuổi theo Jen, anh xuống nước năn nỉ "Xin lỗi có lẽ là tôi nhìn lầm nhưng mà cô thật sự rất giống với 1 ngừi bạn của tôi."
Thấy thái độ khẩn khoản của Matt, Jen có hơi xiêu lòng "Cho dù là vậy cũng kô nên lợi dụng cơ hội để mà ôm tôi."
"Tôi biết chỉ là hiểu lầm mà thôi. Àh phải cô sống ở đâu mà lại tới đây 1 mình vậy?"
Jen ma lanh hỏi lại Matt "Sao tôi phải cho anh biết?"
Nhưng Matt cũng kô vừa anh trả lời "Chúng ta là bạn bè thì phải tìm hiểu nhau chứ!"
"Ha, coi bộ anh cũng miệng lưỡi lắm." Jen vừa cười vừa châm chọc, cô bắt đầu kể "Tôi từ nhỏ sống ở nước ngoài chỉ là mấy ngày nay mới về DL mà thôi, muốn đi dạo ở đây vài ngày kô ngờ lại đi tới đây thấy cảnh trường nên thơ cho nên mới ghé vào tham quan 1 chút."
Matt tò mò muốn biết thêm về cô gái tên Jen này, anh dò hỏi "Vậy cô có chị em hay bà con gì ở đây hay kô?"
Jen lắc đầu cương quyết "Kô có, gia đình chỉ có tôi là con một mà thôi. Mà nè bộ tôi thật giống với lại cái ngừi tên Joe lắm hả ?"
"Kô phải là giống mà là rất giống cứ tưởng 2 ngừi là 1." Nói tới đây Matt kô nói thêm gì nữa cả 2 cùng im lặng ngắm nhìn những cánh hoa bị gió thổi rụng xuống mặt đất. Chợt Matt quay nhìn Jen rồi kéo tay cô đi.
"Tôi dẫn cô tới 1 chỗ này, tới đó cô sẽ hiểu."
Một phần vì tò mò nên Jen đã đi cùng với Matt kô hiểu sao từ trước tới giờ mỗi khi gặp ngừi lạ cô lúc nào cũng có lòng đề phòng rất cao nhưng hôm nay đối với Matt thì cái sự phòng hờ của cô đã tan biến đi mất, cô hoàn toàn đặt hết niềm tin lên ngừi đàn ông xa lạ mà cô mới gặp ngày hôm nay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc