Vợ à, thua em rồi - Chương 16

Tác giả: Đang cập nhật

Vận động phản mẹ.
Trên một hành lang vắng vẻ trong khách sạn.
"Ai ya, tôi còn tưởng rằng tôi không phải là mẹ cô chứ." Bà Trữ cười như không cười nhìn con gái trốn sau lưng Nghiêm Túc.
Chậc chậc,
bọ cánh cứng cũng biết tìm người giúp đỡ đấy.
"Mẹ, mẹ đang đùa có phải không, sao mẹ có thể không phải là mẹ con chứ ...." Trữ Đan Thuần nắm chặt góc áo Nghiêm Túc, có chút chột dạ nói ....
Ai bảo cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bà mẹ "dũng mãnh" của cô chứ.
Nghiêm Túc lên tiếng giảng hòa: "Đan Thuần vừa rồi chỉ là nói giỡn thôi, mẹ vợ
...không nên so đo làm gì."
Bà Trữ ý vị sâu xa nhìn anh một cái : " Căn cứ theo gia quy nhà họ Trữ, con phải sao chép gia quy năm mươi lần trong thời gian một tiếng đồng hồ, nếu không chép đủ ..."
"Mẹ , mẹ thật quá đáng nha! Trong một tiếng làm sao chép hết được? Mẹ nghĩ con là
thần tiên chỉ cần vung tay một cái liền xong năm mươi lần sao???" Trữ Đan Thuần
kêu lên kháng nghị, năm mươi lần đấy ...
"Chống đối mẫu thân đại nhân, thêm 20 lần." Bà Trữ cười ha hả nói.
"Con nói cho mẹ biết, từ giờ trở đi con muốn đại diện Trữ Đan Thuần bị áp bức mười tám năm tiến hành phản kháng mẹ dùng gia quy nhà họ Trữ!"
Bị áp bức mười tám năm, thấy cô không phản kháng thì dễ bắt nạt sao?
"TRỮ, ĐAN, THUẦN, có gan con đừng chạy !"
(Bạn đang đọc truyện tại Chick chúc các bạn vui vẻ)
"Hừ , con rất có gan, con sẽ không chạy .... A!...." Trữ Đan Thuần hai tay chống thắt lưng, không sợ nhìn mẹ già, nhưng kết quả là, cô thấy mẹ già lấy một thứ từ trong túi hành lý ra ... chổi lông gà?
F*ck! Cô mà không chạy thì cô chính là con ngốc!
Nghiêm Túc không nói gì nhìn Bà Trữ cầm chổi lông gà đuổi theo Đan Thuần. Không nghĩ tới, có người ra khỏi cửa còn mang theo cái này ....
"Con nhóc ૮ɦếƭ tiệt kia, còn dám làm phản mẹ mi, xem mẹ có chỉnh đốn con không? Rất có gan phải không, có bản lĩnh thì đừng chạy !"
"Không chạy chính là đứa ngốc ~~" Trữ Đan Thuần còn quay đầu làm một cái mặt quỷ.
Năm phút sau ....
"A ...." Trữ Đan Thuần mang giày cao gót, chạy làm bị trẹo chân.
Nghiêm Túc nhanh chóng cản lại, nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân của cô : "Đau lắm không?"
Bà Trữ đuổi tới nơi, "Đừng tưởng rằng con bị thương thì mẹ bỏ qua cho con!" Nói xong, còn dùng ánh mắt ra lệnh Nghiêm Túc đi ra.
Trữ Đan Thuần biết mẹ già sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, huống hồ .... hậu quả thật sự rất nghiêm trọng đây .... cả người dựa vào người Nghiêm Túc: "Nếu anh giúp tôi, tôi sẽ đồng ý gả cho anh!"
Tay Nghiêm Túc ở trong túi bấm một cái, cười giả dối, "Đây là tự em nói đó nha."
"Ừ, tôi nói được thì làm được!" Trữ Đan Thuần mải chú ý đến nét mặt của mẹ già ở trước mặt, cho nên không thấy được dáng vẻ tươi cười trên mặt Nghiêm Túc đã phóng đại.
"Mẹ vợ, bỏ qua cho Đan Thuần đi."
Trữ Đan Thuần nhất thời không biết nói gì, anh ta cho rằng nói như vậy thì mẹ già sẽ bỏ qua cho cô sao? .....
"Được rồi, sau này Đan Thuần giao cho con quản ..." Bà Trữ rấtthẳng thắn đồng ý.
Hả?
Trữ Đan Thuần ngây ngẩn cả người, sao cô lại không biết, mẹ già cũng có lúc dễ nói chuyện như vậy? ....
Nham hiểm quá nham hiểm.
Không bình thường, rất không bình thường!
"Anh với mẹ tôi đã thông đồng trước rồi đúng không?" Trữ Đan Thuần suy nghĩ cả buổi, hỏi.
Bằng không làm sao mẹ già có thể dễ dàng bỏ qua cho mình vậy được? .... Tiền kia thế nhưng có thể mua một bộ trang điểm cao cấp nha ....
"Thông đồng thì thế nào? -" Nghiêm Túc quay đầu nhìn Đan Thuần cười sâu xa. "mà không thông đồng thì thế nào? Kết quả cũng như nhau thôi .... em cũng đồng ý gả cho anh rồi."
Trữ Đan Thuần bĩu môi, khóe miệng có một dáng vẻ tươi cười đắc ý: "Nói miệng không bằng chứng!"
Anh ta có thể nham hiểm, mình cũng có thể chơi xấu nha, dù sao - nói miệng cũng không có bằng chứng mà.
Nghiêm Túc nhướng mày: "À?" Lấy di động ra, bấm nút ....
"Nếu anh giúp tôi, tôi sẽ đồng ý gả cho anh!"
"Đây là tự em nói đó nha."
"Ừ, tôi nói được thì làm được!"
....
Trữ Đan Thuần đổ mồ hôi lạnh .... cái kia không phải là cô .... vừa mới nói đó sao?
"Anh thật nham hiểm!!!" Trữ Đan Thuần phát điên, anh ta, anh ta thế mà lại ghi âm?
"Giống nhau cả mà." Nghiêm Túc rất khiêm tốn mà nói.
Ừm... Bộ dáng phát điên của Đan Thuần cũng rất đặc biệt! Sau này anh có nên chọc tức cô thêm vài lần nữa không nhỉ?
" ..." Trữ Đan Thuần đã tức giận đến nói không ra lời, thế mà lại nằm trong tay của tên não tàn này! .... Mất mặt mất mặt mất mặt ~ ô .... Sau này cô không dám gặp ai nữa!...
"Anh cũng đã ghi âm lại rồi, em có chối cũng không chối được đâu!" Nghiêm Túc cườiđến vui vẻ, duỗi cánh tay dài kéo cô vào lòng mình: "Mà nếu như.... em xúc phạm gia quy thì phải thế nào?"
Trữ Đan Thuần ngửi hương vị trên người anh, có hương vị yên tâm, cũng không giãy dụa nữa, thuận theo dựa vào lòng anh: "Mẹ tôi không để yên đâu .... Nhất là gần đây có cái gì mà \'cuộc thi người mẫu bikini\' .... tiền thưởng cũng đủ để bà mua một bộ trang điểm cao cấp đó ...."
Nghiêm Túc không nói gì. "Bà ấy là mẹ ruột em sao?" Vậy mà lại bảo con gái mình đi
tham gia cuộc thi kia? .... Kết quả chỉ là vì bộ trang điểm cao cấp.... ?
"Aizzh~ thì cũng bởi vì tôi không muốn tham gia cuộc thi kia nên bà mới gắn mác xúc phạm gia quy để trừng phạt tôi đó...." Cô có nên nói là mẹ mình quá khôn ngoan rồi hay không đây?
"Ha ha ..." Tiếng người của ông Nghiêm truyền đến.
Nghiêm Túc cùng Trữ Đan Thuần nhìn về phía tiếng cười, phát hiện ông Nghiêm đang đứng cùng một người khác.
Ông Nghiêm thấy hai người đang ôm nhau liền nhìn sang Tả Thượng cười cười: "Hòn đảo nhỏ, hòn đảo nhỏ, haha ..."
Tả Thượng không nói gì nhìn hai người trước mắt, vừa rồi rõ ràng quan hệ không tốt thế này nha ....
Không được, ông cũng không chịu thua, "Vị tiểu thư này, ta gả cháu trai ta cho cháu có chịu không?"
Trữ Đan Thuần sửng sốt, có người lại đem cháu trai mình gả cho cô sao! .... Gả thì phải là con gái chứ.
Sắc mặt Nghiêm Túc căng thẳng. "Một cô gái chỉ có thể lấy một chồng, cô ấy là vợ của cháu!" Đùa sao, Đan Thuần là của mình mà!
Tả Thượng không thèm để ý tới anh: "Tiểu thư, cháu trai ta là Tả Khâu Minh. Thế nào? Đồng ý chứ, rồi sáng mai sẽ để các cháu đi đăng ký kết hôn!"
Trữ Đan Thuần không biết nói gì , "Cháu ...."
"Cô ấy là người của cháu!" Nghiêm Túc bá đạo lại lần nữa kéo Đan Thuần vào trong lòng.
Trữ Đan Thuần bởi vì những lời này của anh mà lập tức như đi vào cõi thần tiên ! Cái gì gọi là .... người của anh ấy?
Ông Nghiêm cười ha hả vỗ vai Tả Thượng: " Hòn đảo nhỏ."
Ha ha, từ lúc đánh cược bắt đầu đến lúc chấm dứt chỉ có một tiếng đồng hồ thì đã thắng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc