Vợ ơi là vợ! - Chương 121

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Vũ Gia Minh vừa mới sắp xếp một căn phòng cho người bạn cùng làm ăn cáchxa nơi trung tâm để tránh tai tiếng. Người bạn này cùng hoạt động vũ trường vớianh, tuy nhiên công ty của cha anh ta hiện đang trong tình thế ngàn cân treosợi tóc, hiện thời cần phải tránh hoạt động của viện kiểm soát. Sau khi tậntình dặn dò các nhân viên của mình chăm sóc khách chu đáo, Gia Minh trả khônggian yên lặng về cho anh ta. Ngay trong gara của nhà nghỉ, anh vô tình trôngthấy một cặp nhân tình, người đàn ông có dáng dựa với cha của Lạc Trung, còn cônàng sánh bên có vóc dáng của một thanh niên trẻ. Vốn không hứng thú với chuyệnriêng tư của người đời nên anh phóng xe về căn hộ của mình. Hình như anh đãtừng trông thấy cô gái kia ở nơi nào đó một lần.
Quả nhiên giác quan của Gia Minh không sai, người phụ nữ đó chính là Yến Yến,người đã đem mang giấc mơ cổ tích đến cho Khả Vy.
- Em à, đừng dùng thuốc lá bừa bãi, em nên nhớ mình đang mang trong mình dòngmáu nhà họ Cao đấy !
Yên Yến khoác trên mình một tấm khăn mỏng, nằm trên ghế dài phả khói, cô tatheo dõi những tấm ảnh về cặp vợ chồng trẻ.
- Lạc Thiên, tưởng cậu ta tinh tường cỡ nào, không ngờ cũng bị màn kịch của connhỏ này làm mờ mắt. Anh có mắt chọn diễn viên đấy ! Con trai của mẹ thật maymắn khi có một ông bố tốt như thế ! - cô ta tiếp tục hút thuốc, - Đời bèo bọt !Đáng trách Yến Yến này không đủ khả năng để nuôi con ! - Cô ta khẽ rít một hơidài, quãng đời tuổi thơ sống với người cha say xỉn và bất lương làm cho Yến Yếntin tưởng tuyệt đối vào việc giao chính máu mủ của mình cho người đàng hoàng tửtế dù có ít nhiều thói xấu về phụ nữ. Những ngày qua từ xa quan sát, Yến Yếnthầm ghen tị với cô gái Khả Vy, cô ấy thật sung sướng khi có một người đàn ôngquan tâm đến đứa trẻ. Người mẹ bệnh tật quá cố cũng chỉ mong chồng lo gánhtrách nhiệm với Yến Yến, ấy thế mà ông ta có thèm đoái hoài gì đến.
- Ây, em đừng não nề như thế, anh sẽ không để con chúng ta thiệt thòi đâu. LạcThiên nó hơn anh, anh chỉ là một người đàn ông tồi, còn nó suy nghĩ thấu đáo vàđặt hai chữ gia đình lên nhất ! Cũng may, vì nó quý trẻ con nên con bé Khả Vymới được săn sóc đâu vào đấy !
Theo như bà Cao thuật lại từ những ngày đầu của cuộc hôn nhân giữa Lạc Thiên vàkẻ ngoại đẳng, Ông Trương cho rằng anh không hề thấy một chút thu hút gì ở côvợ trẻ, Bà Cao vẫn cứ ái ngại về những cử chỉ yêu thương mà Lạc Thiên đã thểhiện với Khả Vy, theo ông chẳng qua do quá bất ngờ và hạnh phúc vì thiên chứclàm bố nên anh đã không mảy may do dự nghi ngờ kế hoạch, chứ nào phải nhờ tàicán của con bé thuê từ cô nhi viện kia.
- Con nhỏ nào sẽ nối gót phúc phận được chăm ẵm con của Yến Yến này ? - Cô tagiữ âm vực lưng lửng, vừa hững hờ mà rất chú tâm.
- Ban đầu anh định vun cho Nhược Lam, con gái của tập đoàn Trịnh Thế, nhưng LạcThiên không đồng ý nên cứ biết tới đó đã, để Khả Vy hoàn thành vai trò củamình. Chưa chắc Lạc Thiên đã muốn li dị bởi nó nghĩ cho đứa con. Nếu không cósự can thiệp của bà ta thì anh chấp nhận con bé Khả Vy làm con dâu, nó thiếutình thương rồi sẽ bù đắp cho con chúng ta hơn những đứa trẻ khác! Chỉ tiếcrằng bà ta mới nắm quyền quyết định và Lạc Thiên đâu có thương yêu gì con bé !
- Cái bà Cao cậy mình lắm tiền nên bắt nạt tôi tớ ! Hay anh bỏ quách bà ta đi !Rồi dẹp cái trò này, con em em nuôi ! Chẳng mắc mớ dây mơ gì hết !
- Ngốc, nếu anh ra đi sẽ mất hết toàn bộ công sức gây dựng suốt ba mươi nămtrời, tuổi thanh xuân, tiền bạc, lòng tin, con cái và một phần tài sản chứngkhoán. Đến khi ấy làm sao có tiền nuôi mẹ con em !
Ông Trương phiền muội hơn cả. Chính ông là trung tâm của rắc rối, ngày đầu ôngtuyên bố phản đối mối quan hệ giữa Nhược Lam và Lạc Thiên rồi sau một thời gianlại thay đổi. Ông dự định nói cho Nhược Lam hiểu và thông cảm cho hoàn cảnhmình, lừa gạt Lạc Thiên, để hai người đến được với nhau, và coi em mình như đứacon kết tinh duy nhất trong cuộc hôn nhân. Đấy là vì thương tiếc cho mối tìnhdang dở của cả hai, không đành thiêu rụi mầm hoa căng tràn sức sống, một mặtmuốn danh chính môn thuận gọi Nhược Lam là con, nào ngờ Lạc Thiên khước từ, ôngvừa được hưởng lợi lại vừa xót xa. Đành vậy thôi, nếu mọi chuyện đã lỡ hãy đểtự bọn trẻ tháo gỡ, ông chỉ mong đứa con trong bụng Yến Yến có chỗ dung thân.Đối với ông con cái là món quà mà Thượng đế ban tặng, dù đó là của bất kì ai.Và phạm phải luân thường đạo lí.
Một điều ông Trương đã nhìn nhận đúng về Lạc Thiên, anh là người dám làm dámchịu, dũng cảm gánh vác những hành động mình gây ra. Lật qua lật lại bức scanảnh siêu âm, anh hân hoan chào đón bé con. Thời gian sống với Khả Vy chưa đủdài để đi hết con đường thói quen, tính cách và hiểu biết về cô nên vô hìnhchung anh làm mờ thực tế tình cảm của mình. Hoặc cũng có thể chính vì sự xuấthiện của một sinh linh bé nhỏ đã làm anh không thể kiểm soát được trái tim ngựtrong Ⱡồ₦g иgự¢ và bẵng đi những hồ nghi về đêm tân hôn.
Xoay một vòng ghế, Lạc Thiên vừa muốn chú tâm vào công việc để kết thúc sớm,lại cứ mải mê chuyện gia đình. Cứ chốc chốc anh muốn gọi điện về nhà hỏi thăm,lúc nào cũng lăm lăm cái điện thoại bên người.
Khả Vy quằn quại ôm bụng. Hậu quả của việc ăn uống bừa bãi vô tội vạ đem lạimột buổi sáng không mấy yên lành. Thà rằng khi ấy sáng suốt hơn, nghe theo lờiLạc Thiên đã không đến nông nỗi này.
Cô ngồi lì trong nhà vệ sinh như được trả công cho việc trông giữ chúng. Hễ khivừa ra ngoài đã phải lao vào trong, tập đoàn thức ăn đang biểu tình một cách dữdội, trong khoang ruột xảy ra vụ ùn tắc giao thông. Bên cạnh đó điện thoại cứréo chuông khiến cô dũng cảm lắm mới chạy ra giường lượm.
Hóa ra chính là người mà ai cũng biết là ai, cô liên tục từ chối nhưng máy vẫnđổ chuông mãi, đành bấm bụng bực mình nghe :
- Gì ? Anh gọi hoài lắm thế ?
- Thì tôi... tôi quan tâm đến con tôi, cô cho bé ăn chưa ?
- Giời ạ ! Ăn đến béo trục béo tròn rồi ! - Khả Vy cúp máy, nhanh chóng khuônmặt nhăn nhó đến khó tả. Anh còn bảo cô nạp thêm để tống một thể ra ngoài chắc.
Lạc Thiên vẫn còn chằm chằm nhìn vào điện thoại, không hiểu vì sao cô ấy lại dữdằn, anh có ý tốt hỏi han mà. Chưa đầy một tiếng nữa anh lại gọi:
- Tôi muốn hỏi dê của tôi ngủ chưa?
- Tôi đang trả lời anh thì ngủ được chắc ? - Khả Vy vẫn trong giai đoạn bị thểxác ђàภђ ђạ, lại thêm tên chồng chỉ một mực lo cho con khiến tâm trạng khôngthể khá khẩm. Nếu cô là một người mẹ thật sự thì không nói, đằng này chỉ làthuê dưới dạng hình thức, âu dẫn đến khó chịu.
Lạc Thiên lúc này mới nhận thấy mình tắc trách, nhưng anh luôn mong mỏi đượcche chờ và sưởi ấm gia đình nho nhỏ của riêng mình. Anh cố gắng tập trung tốiđa vào bản hợp đồng với công ty giải trí Countdown. Kí tên trên góc dưới củavăn bản, đúng thật là tên mình quả là thú vị, điều mà ngoài Khả Vy ra không ainhận thấy.
*
Khả Vy suy nhược một lát, cuối cùng cô cũng có thể ngồi lâu lâu mà không phảico giò làm bạn với bồn cầu. Cô ngồi nghỉ lấy lại sức, suy tính xem trưa naymình ăn cơm chấm mắm hay nhịn qua bữa. Vấn đề là Lạc Thiên, hắn ta mà biết thìkiểu gì cũng la mắng cô không màng tới bé dê của hắn.
- Vợ ơi ! Chúng ta đi thể hiện đi !
Khả Vy đánh rơi chiếc khăn lau mặt khi đột ngột xuất hiện tiếng của chồng, côvội vàng ra cửa, thiếu gia Lạc Thiên đứng đó và vẫy tay gọi.
- Anh nói đi đâu cơ ?
- Phải cho dê con đi giao lưu với bạn của bố bé chứ !!! - Lúc cười anh để lộđôi môi trái tim đầy khêu gợi, đứng dựa vào thân xe, anh mở sẵn cửa để lối KhảVy vào.
- … - Cô vẫn đứng trong nhà, khoanh tay trân trối nhìn anh kèm suy ngẫm - Tôimệt !
- Vợ mệt thì chồng sẽ đi theo kèm cặp, bao nhiêu bạn bè đang đợi chúng ta đấy !
Khả Vy phát xấu hổ với láng giềng vì cách xưng hô quá chớn của anh ta. Cứ cholà cả hai đều còn trẻ, trong độ tuổi lãng mạn nhưng cũng đừng nói lãng xẹt vàdễ gây ngượng ngùng từng ấy.
- Ơ kìa, chuẩn bị đi vợ ! Hôm nay anh sẽ chính thức giới thiệu thành viên thứba của nhà mình trước mặt mọi người, anh Trung, Lạc Nhã, Nhược Lam, Trần Hùng,Tuấn Kiệt, … và cả Vũ Gia Minh nữa ! - Lạc Thiên ngập ngừng khi nhắc đến tênngười cuối cùng. Mục đích chính của anh là cho Vũ Gia Minh biết chứ nào phảigiới thiệu cho người thân quen, không hiểu sao anh sinh đố kị với hắn, người togan dám ném vợ anh xuống bùn.
- Tại sao lại muốn giới thiệu… ? - còn Khả Vy lại để tâm tới danh từ riêng thứba, có những hy vọng mà người đem gieo không hề hay biết đã đâm chồi nảy lộctrên mảnh đất mà họ đã thực hiện.
- Ờ… ờ… để đòi đồ chơi và sữa ! Thời buổi kinh tế thị trường giá sữa đắt đỏ ghê! - Lạc Thiên đánh lảng, anh khịt mũi ngó xem có vị hàng xóm nào nghe thấykhông.
Khả Vy đáp lại bằng một cái lắc đầu, vậy là cô lại bị mềm lòng.
- Các người suốt ngày tiệc với chẳng tùng !
Lên xe, Lạc Thiên cứ để Khả Vy cằn nhằn, cô nói thế nhưng cũng đã theo anh điđấy thôi, theo anh được biết, Cao Khả Vy chỉ mạnh miệng chứ hoàn toàn rất dễlôi kéo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc