- Thân lừa ưa nặng ! Cô cố tình không hiểu vai trò của tôi tới sống ở cáinhà này là gì hả ? Cô... - chất giọng chuyển dần về khuyên nhủ - Khả Vy này,thật ra tôi cũng vì đồng tiền bát gạo mới phải trở thành cái gai trong mắt haingười. Có thể cô nghĩ tôi nhỏ nhen, già cả khi phản đối gay gắt những chướngmắt giữa cô và cậu chủ, tôi thừa nhận. Chân tình, cô chẳng làm gì để tôi khóchịu cả, là tại ngay cả cái bàn đạp tiến lên cô cũng không mua được, còn cậuchủ đâu chỉ có nhiều tiền và chỗ đứng hơn hẳn chúng ta, mà ngoài ra cậu ấy cònchịu rất nhiều áp lực, trách nhiệm với người bên ngoài.
Con nhà giàu là phảilấy con nhà giàu, điều đó vừa có lợi cho tài sản của họ, lại vừa tạo điều kiệnphát triển cho nền kinh tế, đấy cô xem, như thế sẽ mở ra ấm no cho bao người.Cứ cho rằng vì tình yêu, cậu chủ lấy một người từ cô nhi viện, nhưng đến saunày, tôi e cô không thể chống đỡ nổi những thị phi và lời khinh thường của nhàchồng. Vợ chồng về lâu về dài sống với nhau bởi tình nghĩa, tình yêu chỉ đơmbông kết trái những tháng ngày đầu tiên thôi. Đến khi cô 25, rồi 30, có biếtbao nhiêu cô gái trẻ tuổi, đẹp đẽ, liệu cô đủ khả năng níu giữ hay không.
Màhơn nữa người cậu chủ yêu có phải là cô, cô chắc chắn cậu Lạc Thiên thương mìnhkhông, hay chỉ nhất thời thoáng qua ?! Tôi đã từng qua cái tuổi bồng bột trẻdại, đương nhiên cũng từng mơ mộng viển vông, nhưng nghe tôi này, đừng để lỡchuyến tàu của cuộc đời, để mọi chuyện lỡ làng thì cô là kẻ thiệt thòi nhất.Nên biết điểm dừng để chuẩn bị cho tương lai. Hiểu không ?
Lấy nhu thắng cương, bà quản gia thuyết giải cho Khả Vy bằng lời lẽ từ đáylòng. Càng cấm càng vô ích, khuyên răn cho cô ta tỉnh ngộ là làm việc tốt chứkhông hề xấu xa. Cô gái này đúng như lời quản gia Tôn, khá biết điều và thẳngthắn, việc cô ta tự động lau dọn nhà cửa, làm theo mệnh lệnh của bà cho thấycái chân chất, hiền lành và thấu hiểu thân phận nhỏ bé. Cái tin nhắn bà có thểhiểu vì quá bức xúc nên cô ta mới nói với cậu chủ, phần vì bà cũng sai khi tựđộng xem thư cá nhân của người khác. Cô ta trẻ con, bà không nên so đo như vầy,nhưng cũng nên để cô ta ý thức được chuyện tình cảm.
- Cháu xin ghi nhớ lời bác căn dặn ạ ! - Khả Vy đan ngón tay vào nhau, môi cômím chặt đến nhợt nhạt. Cô lại làm sai mất rồi.
- Giờ ta đi gặp Cao phu nhân, ta sẽ không giấu bà ấy những gì đã nhìn thấy ngàyhôm qua !
Khả Vy sợ sệt ngửa mặt lên nhìn bà rồi lại cúi rạp, ánh mắt thể hiện rõ néthoang mang. Nụ hôn ấy mang tội tình gì sao, lén lút và không được công nhận, côdù gì cũng là một người vợ của Lạc Thiên mà. Chợt cô đứng người khi nhận ra consố một trước danh từ người vợ, thế liệu còn người thứ hai chăng ? Rồi cô đãquên chữ “hờ” - bộ phận quan trọng nhất của ngữ nghĩa.
Ngốc nghếch, ai cho phép cô quên bản thân hèn kém, càng không được quên Ngưutầm Ngưu. Cô to gan quá rồi, dám mơ tưởng hão huyền cơ à !
Nếu một ngày không còn được ngắm nhìn bóng dáng Lạc Thiên xách cặp đi làm, rồitrở về với nụ cười trên khóe môi... Tan biến những niềm hân hoan được giáp mặtanh, vui đùa và tận hưởng khoảnh khắc dành cho nhau... Nhỡ đâu anh không cònmuốn tranh giành đồ ăn với cô nữa... Lỡ một ngày hai từ Khả Vy nằm ngoài conngười anh... cô biết phải làm sao đây ?
Chỉ mình Khả Vy đơn độc thôi, chẳng có chỗ dựa nào hết, chân cô nhũn xuống nhưcầu xin sự ban ơn của bà quản gia. Cô sợ bị bỏ lại, là chống vắng, cô quạnh,phiền muội, tiếc nuối, đau đớn giằng xé, ђàภђ ђạ thân xác và tâm hồn. Khi đónỗi nhớ toàn quyền sai khiến cô gặm nhấm quá khứ như một con bò sữa chăm chỉnhai cỏ. Mệt nhoài, ác mộng, dữ dội,...
Vì tình yêu sai trái, sẽ đến lúc Khả Vy không còn mang họ Cao nữa... Thế nhưngcô sẽ vẫn đợi chờ vòng tay ấm, hy vọng cái siết chặt mong manh, còn hoài nhungnhớ dù biết hạnh phúc không thể quay lại, mãi mãi không thể.
Bà quản gia từ từ quay đi ra cửa, nói hay không là quyền của bà. Một người quảngia đâu có nghĩa máy móc tuân theo đúng những gì người chủ yêu cầu, cũng cầnlàm việc theo tình cảm.
*
Lạc Thiên mang một số tài liệu về nhà nhằm kết thúc giờ làm việc sớm, anh ghéqua một cửa hàng hoa và chọn chùm bi nhờ người bó lại thành đóa. Trước nay hoabi chỉ để trang trí cùng những bông hoa muôn màu to đẹp khác, nhưng anh muốnchúng được tôn vinh kể từ giờ. Hoa bi không thơm, bé tẹo... lại rất đặc biệt.
Anh muốn làm cho người phụ nữ của mình hạnh phúc, phải rồi, anh đã chưa nói côbiết Nhược Lam là gì của mình, từ giờ bất kì điều gì cô muốn biết anh sẽ trảlời hết. Lạc Thiên không để ý tới cột xăng xe đã chỉ về vạch E, đi tới gần ngõxe có dấu hiệu khó lái, anh táp vào bên đường kịp lúc động cơ ngừng hoạt động.Đi bộ về nhà, anh để gánh lo vật chất lại, Khả Vy hẳn vui biết mấy khi nhìnnhững đóa hoa này.
- Hôm nay Lạc Thiên hỏi em anh là mối tình đầu của em à, anh ấy thật ngốc, emchỉ nói dối là vì thất tình mới lấy anh ấy mà cũng tin !
- Nghe giọng em nghẹt mũi, trời này mà ốm à ? Hay đang khóc ? Vậy em trả lờithế nào ? Cậu ta đúng là.. ha ha !
- Không, em hạnh phúc quá nên rơi nước mắt một ít, giọng bị khản. Em bảo là chacủa dê con ! - Khả Vy kể lại với đôi mắt buồn man mác hé nở hy vọng nhỏ nhoi.
Triệu Đông Kỳ nhìn vào nội dung viết cho những ngày “cuối đời” của Khả Vy màthương xót, anh đi cùng tưởng tượng của cô để xoa dịu:
- Bé dê con của hai người được mấy tuần rồi ? Nhớ ăn uống đầy đủ vào nhé !
- Tại anh hết đấy, em mang tuần thứ bảy đây này, tự nhiên lại ném cái túi củaem đi ! - Khả Vy xoa bụng, những lời động viên tiếp thêm bên cô nghị lực dù vẫnbiết đâu mới là sự thật.
Triệu Đông Kỳ ngập ngừng một lát, thường thì đến tháng thứ năm bụng mới lộ rõ,sự chuẩn bị này là quá sớm :
- Lạc Thiên đối xử với em thế nào ? Có bắt nạt không ?
- Anh ấy chăm em như trẻ con ấy ! Hì hì ! - Khả Vy đong đầy cảm xúc, nụ cười nởtrên bờ vực thẳm, chênh vênh, - Nhưng... em không muốn lừa gạt anh ấy đâu... emsợ lắm, sợ mình sẽ làm đau anh ấy, Lạc Thiên thương con biết nhường nào ! -dòng nước chảy đẫm con tim tràn ra đôi bờ mi, úng ngập hy vọng.
- Cô em ngốc, rồi em ૮ɦếƭ và Lạc Thiên nuôi con,...
- tàn nhẫnkhi phải nói ra những lời này, nhưng là độc ác khi lừa bịp bằng ảo mộng, TriệuĐông Kỳ chọn thay cô.
- Đông Kỳ, em là kẻ xấu phải không ? Dựa vào tình phụ tử của anh ấy mà bon chentrong ngôi nhà này, nếu Lạc Thiên phát hiện chúng ta... nói đúng ra là vì emtham tiền mà...
- Anh không cho phép em nói mình như vậy !
- TriệuĐông Kỳ nói xen ngang
- Em khôngđược hạ thấp bản thân, em là kẻ bị hại, em không có lỗi, nhà họ Cao đâu cho emquyền lựa chọn, hãy lạc quan lên, anh tin chắc nếu mọi chuyện vỡ lở, Lạc Thiênsẽ không thể trách em được, còn kế hoạch hiện tại quá hoàn hảo để mãi là ẩn số! Sống cho tốt vào em nhé, em chỉ có sáu tháng nữa thôi... Alo, em còn nghe anhnói không ?
- Lạc... Lạc Thiên, anh về từ lúc nào đấy ?
Khả Vy thả tuột chiếc điện thoại, nó rơi xuống chân rất mạnh mà không hề có cảmgiác đau. Cô vội vàng nhặt lên ngắt cuộc thoại, ngăn chặn những tiếng đầu dâybên kia vọng lại dù âm lượng nhỏ.
Cô ngồi bên chiếc bàn trong phòng bếp, đứng từ chỗ Lạc Thiên hắt về phía cônhững tia lạnh toát người, giống như cô đang quay lưng lại toàn thế giới.