Tiệc sinh nhật Sở Mộc Tình mười tám tuổi là do Tần Úy Nhiên xử lý, nhân tiện cũng tổ chức nghi thức đính hôn cho cô và Tần Cảnh Chi.
Lần này, là sinh nhật cô hai mươi tuổi, Sở Việt nói gì cũng muốn tự mình làm thật lớn, thứ nhất là bởi vì con gái quay về tốt đẹp vui sướng, mặt khác, cũng chứng minh với mọi người, dù phát sinh chuyện gì, Sở gia vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường của cô.
Địa điểm làm yến hội là ở biệt thự Sở Việt mới mua cho Hạ Tình Tình, phân ra trong nhà và bên ngoài, bên ngoài là cố ý chuẩn bị cho nhóm người trẻ tuổi.
Sở Việt và Phó Vân Hàn dấu cô sắp xếp mất hơn nửa tháng.
Lúc Hạ Tình Tình kéo Tưởng Chiêu Chiêu đi ra bên ngoài, hai người đều ngây ngẩn phát ngốc.
Trời xanh, bãi cỏ; hoa tươi dệt gấm, bóng bay xung quanh.
Bàn ăn thật dài, khăn trải bàn sạch sẽ, hoa tú cầu hồng xếp giao nhau, rượu vang đỏ xếp thành tháp, đồ ăn tinh xảo mê người.
Chính giữa sân còn có một đài phun nước cao ✓út, ánh đèn hoa mỹ cùng với cột nước trong suốt hoà lẫn vào nhau, bàng bạc lại lãng mạn.
“thật đẹp.” Xoay vòng xung quanh, Tưởng Chiêu Chiêu đầy mặt hâm mộ mà chọc bả vai cô.
Hạ Tình Tình nhấp môi cười, lại đi vài vòng. Rồi mới mang theo cô ấy đi vào trong.
Chuyên gia trang điểm vàlàm tóc sớm đã chờ từ lâu, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng kéo cô đi thay quần áo, hoá trang, tạo kiểu tóc.
Trọn bộ làm xong, đã gần bồn giờ chiều.
Yến hội sắp bắt đầu, trong đại sảnh khách khứa sớm đã ngồi đầy.
Sở Việt một thân trang phục nghiêm chính, tóc nhuộm đen làm ông trở về dáng vẻ soái khí đã từng có, giờ phút này, ông đang đứng trên đài nói lời chúc mừng, trong mắt tràn đầy vui sướng khó nén.
Cùng với tiếng cuối cùng, cửa cầu thang xoắn ốc tầng hai đột nhiên phát ra ánh sáng trắng.
Có hai bóng người đứng tay trong tay.
Người đàn ông dáng người thon dài chỉnh tề, lễ phục dạ hội toàn màu đen càng làm cho hắn thêm anhkhí bức người. hắn hơi nghiêng mặt cúi đầu nhìn cô gái trẻ bên cạnh, trên gò má tuấn lãng mang theo một tia đỏ ửng hiếm thấy, dưới ánh đèn chiếu rọi tỏa ánh sáng nhu hòa.
cô gái trẻ đứng bên hắn mặc váy lụa màu trắng, phía trên đính đầytrân châu nhỏ màu bạc, tóc quăn màu nâu được uốn tinh tế, dùng trâm cài nhẹ nhàng vấn lên, cao nhã trang trọng. Da thịt cô trắng tinh như sứ, ngũ quan tinh xảo như ngọc, mắt tròn hơi hơi cong lên, cũng nghiêng nửa mặt,ngửa đầu nhìn ngườibên cạnh.
một đôi bích nhân.
Đâu cơ hồ là phản ứng đầu tiên của mọi người.
Phó Vân Hàn nhu nhu cười với cô, dắtcô đi từng bước xuống thang lầu.
Toàn trường vỗ tay vang dậy, yến hội chính thức bắt đầu. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.Vn - Thích Truyện Chấm Vn
Tưởng Chiêu Chiêu đầy mặt hưng phấn chạy lại, vây xung quanh Hạ Tình Tình.
“Oa, Mộc Mộc, cậu quá đẹp! Tôi cũng sắp yêu cậu rồi!”
cô ấy đổi một thân trang phục kỵ sĩ màu nhạt, tóc ngắn hơi hơi sửa lại, nghịch ngợm lại soái khí. cô ấy làm ra vẻ dắt tay cô, hạ xuống một cái hôn ở trên mu bàn, rồi chớp chớp mắt với cô.
Phó Vân Hàn đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng, không dấu vết ôm lấy cô, thấp giọng nói cái gì bên tai, đợi cô gật gật đầu rồi, hắn lộ ra cái cười thanh thiển, vỗ vỗ tay cô rồi xoay người rời đi.
Tưởng Chiêu Chiêu cười xấu xa ôm lấy vai cô, “Mộc Mộc a, cậu và ca ca cậu… Cảm tình có vẻ không tồi nha…”
Hạ Tình Tình nhẹ nhàng đấm cô ấy: “Được rồi, chính là như cậu nghĩ.”
“thật sự a!” cô trừng lớn mắt, ngay sau đó làý mừng phát ra từ nội tâm. Kỳ thật từ lúc hai người hòa hảo, cô đã nhận ra giữa họn họ luôn có bong bóng hồng nhạt quanh quẩn. Nhưng mà vài lần cô nóigiỡn Mộc Mộc đều cười bỏ qua, không nghĩ tới lần này lại trực tiếp thừa nhận. cô đã nói rồi, hai người họ cực kỳ xứng đôi.
“Mộc Mộc, các cậu đang nói cái gì?”
An Tử Viên giơ chén rượu từ phía sau đi tới, nhẹ nhàng cụng vào chén rượu trong tay Hạ Tình Tình, “Sinh nhật vui vẻ, Mộc Mộc.”
“Cám ơn.” Hạ Tình Tình cong cong mắt, uống rượu trong ly.
đang lúc ba người nói giỡn, Hạ Tình Tình đột nhiên liếc thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Là An Du.
Nhìn thấy cô ta, An Tử Viên cũng bực mình.
“Người đàn bà đó không biết dùng bản lĩnh gì, thế nhưng thuyết phục lão gia tử, đưa cô ta theo tới đây.”
“không việc gì, không cần để ý.” Hạ Tình Tình nhún nhún vai.
Đúng lúc này, cách đó không xa An Du đột nhiên nghiêng mặt, kéo lọn tóc dài ra phía sau tai.
Trong chốc lát, Hạ Tình Tình theo bản năng hơi hơi nhăn mi lại, cô đột nhiên cảm thấy, sườn mặt của An Du vô cùng quen thuộc, còn chưa kịp nghĩ sâu, cô đã vì hành động kế tiếp của cô ta mà lạnh mặt.
Chỉ thấy An Du sửa xong tóc, lại lôi kéo góc váy, rồi mới cầm ly rượu champagne, khuôn mặt thẹn thùng đi về phía trước.
Phương hướng đó có một người đang đứng, là Phó Vân Hàn.
An Du từng bước đi đến chỗ Phó Vân Hàn, trong lòng có chút kích động.
cô ta đã tìm hiểu kĩ thanh niên tài tuấn ởthành phố A, bởi vậy Phó Vân Hàn tên này một chút cũng không xa lạ, cô ta chưa bao giờ có cơ hội gặp mặt hắn, còn nghe từ miệng người khác thì người này tựa hồ thật không dễ ở chung, cô tacũng không có gì khác để suy xét.
Nhưng vừa mới, cô tận mắt nhìn thấy, hắn dắt muội muội, từng bước đi xuống thang lầu, trên mặt thanh tuấn tràn đầy ôn nhu, nháy mắt đó, cô nghe thấytim mình đập nhanh hơn.
Hôm nay cô ta cầu được An lão gia tử đưa tới, chính là muốn vì mình tìm một mối hôn sự tốt. Người trước mặt này, có tiền có thế có địa vị, soái khí lại ôn nhu, đương nhiên, hắn thành mục tiêu ưu tú nhất.
cô bày ra dáng vẻ hấp dẫn nhất, trên mặt nhịn không được lại đỏ vài phần, xứng với kia hai mắt doanh doanh, xác thật là động lòng người.
Côđứng yên bên cạnh hắn, kiều kiều nhu nhu mở miệng: “Vị tiên sinh này, tôi nghĩ..."
Còn chưa nói xong, cô liền ăn mệt, nguyên nhân là hắn, cô vừa mới mở miệng, nháy mắt, Phó Vân Hàn trực tiếp xoay người đi rồi.
An Du cứng tại chỗ, trên mặt cố tình bày ra thẹn thùng còn chưa kịp thu hồi, thành dáng vẻthập phần quái dị.
Cách đó không xa, Hạ Tình Tình thời khắc chú ý động tĩnh nơi này thấy thế, khóe miệng tức khắc buông xuống, Tưởng Chiêu Chiêu bên cạnh càng trực tiếp khoa trương huýt một tiếng sáo, không chút khách khí cười ha hả.
Phó Vân Hàn đi đến bên Hạ Tình Tình, đem chén rượu trong tay cô đổi thành nước trái cây, trên mặt có chút mạc danh: “Xảy ra chuyện gì Bé con, mọi người cười cái gì?"
“không có gì.” cô lại buông cái ly, tiến lên một bước ôm lấy cánh tay hắn, ngọt ngào cười vớihắn, “Em nha, chính là cảm thấy ca ca thật là quá soái.”
Phó Vân Hàn không dự đoán được cô sẽ nói thế, bên tai liền đỏ lên, tay phải hắn nắm lại để ở chóp mũi ho nhẹ một tiếng, nhịn không được cong cong khóe miệng, ánh mắt nhu hòanhìn khuôn mặt tươi cười của cô.
Bong bóng hồng nhạt lại bắt đầu phiêu tán. Tưởng Chiêu Chiêu che miệng cười trộm, lôi kéo An Tử Viện bên cạnh mặt không có biểu tình lui ra sau: “đi thôi, đừng ở chỗ này làm bóng đèn.
An Tử Viện toàn thân cứng đờ bị cô kéo đi một đoạn, rồi đột nhiên mới dừng bước chân lại,kéo tay côra, xoay người đi đến chỗ Hạ Tình Tình.
“Mộc Mộc, tôi có lời muốn nói với cậu.”
hắn biểu tình vô cùng nghiêm túc, Hạ Tình Tình hơi hơi ngạc nhiên, nhìn Phó Vân Hàn một cái, sau đó cười nói: “Được a.”
Trong góc đại sảnh nào đó, Tần Cảnh Chi cúi đầu, rót từng ly rượu.
“Có chuyện này, anh đoán tôi vừa rồi thấy cái gì?"
“Đừng thừa nước ᴆục thả câu, mau nói.”
Tần Cảnh Chi nhíu nhíu mày, giữa mày xẹt qua một tia bực bội, đứng lên chuẩn bị đổi chỗ, lại dừng bước chân.
“Hắc hắc, tôi nhìn thấyAn tiểu thiếu gia và Sở tiểu cùng đi vềphái bờ sông nhỏ. Ai, anh nói bọn họ hai người... Có phải đang nói yêu đươnghay không a ~"
“A... thật vậy chăng... không nghe nói a.”
Đoạn cuối, Tần Cảnh Chi rốt cuộc không nghe tiếp, trong lòng không biết vì sao đột nhiên hiện lên mộttia bất an, hắn xoay người nói to với người nọ: “Sông nào, hướng nào?”
“Kia... Bên kia...” Người đó vung tay chỉ phương hướng, lắp bắp mở miệng.
Tần Cảnh Chi lập tức buông người đó ra, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Còn lại vài người hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau, trong đó một người có chút gian nan mà nuốt nuốt nước miếng, do dự mới mở miệng: “Chúng ta... Có phải gặp rắc rối hay không..."
Lúc này, bờ sông, An Tử Viện đỏ mắt chậm rãi thu hồi vòng cổ kim cương trong tay.
“Vì sao, vì saotôi không thể? Mộc Mộc, tôi thích cậu suốt hai năm a!”
“A Viên, cậu đừng như vậy.” Hạ Tình Tình mở miệng, cô chưa bao giờ nhận thấy An Tử Viên lại thích cô, có chút bất ngờ. Lấy lại tinh thần, cô nhấp môi, dù biết đả thương người, cô vẫn mở miệng nói, “Tôi chỉ coi cậunhưem trai.”
“En trai?” hắn cười tự giễu, trong mắt toàn là chua xót, lặng ngắt, cóphải bởi vì tôi nhỏ hơn cậu, cho nên cậu mới không thích tôi?”
“không phải, không có quan hệ đến tuổi tác.” cô lắc lắc đầu “Bởi vì, tôi đã thích một người.”
“Là Phó Vân Hàn sao?” hắn bật thốt ra, trực giác nói cho hắn, chính là đáp án này.
cô có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, sau đó gật gật đầu.
“Quả nhiên, vẫn chậm một bước.” hắn cười khổ, cho dù không cam lòng, nhưng nếu là Phó Vân Hàn, hắn thật sự không so được, dù là phương diện nào.
hắn hít hít cái mũi, giống như trước cong người, nhẹ nhàng gác đầu lên vai cô, thanh âm rầu rĩ mà mở miệng, “Như vậy, sau này tôi còn có thể ở bên cạnh cậu sao? Lấy thân phận em trai.”
“Đương nhiên. “cô nhẹ nhàng thở ra, cười vỗ vỗ vai hắn.
Sau một gốc cây, một đôi mắt oánđộc, gắt gao nhìn chằm chằm hai người ôm nhau bờ sông.
An Du cắn môi, móng tay thật dài gắt gao túm vỏ cây, trong lòng không cam lòng, ghét bỏ, ghen tị, oán hận, đủ loại cảm xúc nhất tề nảy lên trong lòng.
Lại là Sở Mộc Tình!
Trước hếtthân phận là con gái Sở Việt cũng đủ làm người ta đố kỵ.
hiện giờ, Tần Cảnh Chi cho dù lui hôn, vẫn nhớ mãi không quên; Phó Vân Hàn đối với người khác như không thấy, chỉ ôn nhu với cô ta; ngay cả Tử Viên vẫn xem thường mình, thế nhưng cũng thích cô ta! Nhất định là bởi vì cô ta, hắn mới cự tuyệt mình xin giúp đỡ, thậm chí hung hăng cười nhạo mình!
Bằng cái gì, bất quá là đầu thai tốt, cô ta có thể nhẹ nhàng được mọi thứ mình muốn mà không thể cầu! cô ta tồn tại làm mình nhiều lần gặp trắc trở, quả thực chính là khắc tinh của mình.
Trong lòng ngọn lửa càng đốt càng vượng, nhìn An Tử Viện rời đi, nhìn cô ta một mình nhìn mặt sông phát ngốc, trong đầu An Du đột nhiên không thể khống chế mà toát ra ác ý, càng lúc càng mạnh, mặt vặn vẹo, nặng nề bước đến gần.
“Ầm!
An Du thu lại đôi tay, khóe môi treo lên ý cười âm ngoan, một giây, bên tai lại truyền tới “Ầm” mộttiếng. cô có chút hoảng loạn quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một góc áo.
Hạ Tình Tình thân mình không ngừng chìm xuống, cảm giác không thể hô hấp bao phủ lấy cô. Sợ hãi quen thuộc liền tràn đến, thế nhưng làm toàn thân cô không thể động đậy. Chuyện này, cô thế nhưng cũng không biết gửi thể sợ nước, nhất thời cô cực kỳ sợ hãi, vội vàng ở trong lòng gọi hệ thống, khôngcó đáp lại.
Nôn nóng tuyệt vọng, cô đột nhiên nghe thấymột tiếng vang lớn, vô số bọt nước ở trước mắt cô mê mang nhanh chóng tản ra, rồi cô nhìn thấy mộtthân ảnh màu đen bơi tới, nắm chặt tay cô.