Xuyên Nhanh "Tình" Thâm Một Tấc - Chương 55

Tác giả: Esther Cửu Cửu

“A... sẽ không nha... Vĩnh viễn... sẽ không...” cô tuy đưa lưng về phía hắn, lại tinh tường nhận ra cảm xúc của hắn, trong lòng tức khắc mềm thành một mảnh. cô gian nan ngồi dậy, nỗ lực quay đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, mắt tròn to, giọng nói nghiêm túc hứa hẹn.
иgự¢ một trận lửa nóng, làm hắn toàn thân sắp thiêu cháy, bất an và sợ hãi ở sâu trong nội tâm vào giờ phút này cuối cùng hoàn toàn tan thành mây khói. hắn khóe môi cong lên một cái cười tươi đẹp, ấm áp lại mê người, động tác thân thể lại càng hung hãn.
Phó Vân Hàn một tay bế eo cô lên, một tay đặt trước иgự¢ cô, nắm một bên nhũ tùy ý thao lộng, hai ngón tay kẹp lấy đầu v* dùng sức kéo, lại dùng móng tay nhẹ khiêu khích hạ thân, nhiều lần không chút thương tiếc đâm vào, viên tròn to lớn thô lỗ vượt qua hoa hạch sưng lên, kích khởi hoa huy*t từng trận.
“Ai nha... thật thoải mái... ư a... Ca ca... Ca ca...” Hạ Tình Tình chống cánh tay bủn rủn, trên mặt che kín vệt đỏ, khóe mắt mang theo xuân ý, thanh âm nhu mị dần dần lộ ra khao khát, điểm mẫn cảm cả người đều bị hắn chọn lên, huyệt khẩu chảy nước róc rách bị ma xát sưng đỏ.
hắn cắn răng nhanh chóng động eo thon, mang theo nước văng khắp nơi, Trứng dái vỗ vào ௱ôЛƓ cô, chỉ hận không thể cùng đâm vào. Lực đạo của hắn càng ngày càng mạnh, lộ ra một cỗ tàn nhẫn, chỉ muốn hung hăng phá nát người dưới thân, cùng cô hòa thành một thể, từ đây rốt cuộc không có gì có thể tách bọn họ ra.
A, sắp hỏng rồi... A, muốn vỡ ra... A.. Hạ Tình Tình gập thân mình, mang theo khóc kêu thảm thiết, bụng nhỏ cảm giác được hắn chọc vào hơi hơi phồng lên, hoa huy*t theo đó siết chặt run rẩy. cô kiều suyễn lui về sau ngửa thân thể dựa vào trên người hắn, tay nhỏ nắm chặt cánh tay trên eo, móng tay cơ hồ đâm sau vào trong thịt hắn.
Phó vân Hàn cũng không chịu nổi, nội huyệt không thể tưởng tượng chặt chẽ ôm lấy hắn, bên trong như là có vô số tay nhỏ cầm lấy côn th*t, dùng lực hút тιин ∂ị¢н ra, tra tấn lại thống khoái. trên mặt mồ hôi không ngừng nhỏ giọt ở trên lưng cô, hợp chung với cô, hắn thô suyễn kêu rên, siết chặt ௱ôЛƓc ô, nhắm ngay chỗ thịt mềm lồi lên lấy tần suất cực nhanh điên cuồng cắm mạnh, mật dịch không kịp tràn bị ma xát mạnh mẽ đánh thành bọt, chồng chất ở chỗ hai người kết hợp.
“Bé con, anh yêu em, anh yêu em!”
“A a, ca ca, em... em cũng yêu anh... A!” tiểu huyệt liên tiếp co rút lại phun ra từng đột d*m thủy trong suốt, thân thể và tinh thần trong khoái cảm ngập đầu làm cô rốt cuộc không thể nhận nữa, toàn bộ đều cơ thể run run rẩy rẩy, trong đầu vô số bạch quang nổ tung, lại không một tia lý trí.
Nghe được lời này, Phó Vân Hàn rốt cuộc nhịn không được, gào rống phóng thích chính mình, đem nhiệt lưu rót vào trong cơ thể cơ.
Trong phòng tức khắc chỉ còn lại tiếng thở dốc cao thấp phập phồng, Phó Vân Hàn dùng sức bế cô lên, để cô nằm ở trên ngườ mình i, duỗi tay nhẹ vỗ về lưng cô cùng cô bình phục sau dư vị cao trào.
Hạ Tình Tình quấn chặt cổ hắn, dùng một tia sức lực cuối cùng ngửa đầu hôn lên khóe môi hắn.
“Ca ca, em yêu anh.”
Trong một đêm hoan ái đầm đìa mồ hoai cùng dược vật của hệ thống phụ trợ, Hạ Tình Tình ngày hôm sau liền hết sốt, trừ thân mình có chút suy yếu, đã không còn trở ngại. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.Vn - Thích Truyện Chấm Vn
Giờ phút này, nàng đang ngồi ở trong lòng Phó Vân Hàn, tùy ý để người sau lưng cầm máy sấy, động tác cẩn thận lại ôn nhu thổi tóc cho cô.
một lát sau, Phó Vân Hàn ấn nút, nghiêm túc sờ tóc cô từ đầu tới cuối một lần, mới yên tâm buông máy sấy, ôm cô xoay lại.
“Bé con.” hắn hơi hơi cau mày, duỗi tay xem xét trán cô, khuôn mặt tuấn tú vẫn mang theo một chút không tán đồng, “Thân mình em còn chưa tốt, không nên tắm rửa, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
“Nhưng mà, ngày hôm qua... em… sau cái kia... Ra thật nhiều mồ hôi, trên người dính dính thực khôngthoải mái.” Hạ Tình Tình chớp mắt to, đáng thương nhìn hắn. Hoàn toàn không dự đoán được cô sẽ nóicái này, mặt hắn vốn nghiêm túc tức khắc ngây ra, trong mắt xẹt qua một tia ngốc nghếch, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, cả khuôn mặt bạo hồng, bên tai cũng đỏ rực.
Hạ Tình Tình mắt to hiện lên một tia giảo hoạt, trong lòng một trận cười trộm, chuyển biến tốt liền thu về. cô kéo tay hắn, cười lấy lòng với hắn, thân mình vươn tới gần hôn lên môi hắn: “Thực xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy.” nói xong, cô còn giơ tay phải lên thề.
Phó Vân Hàn bị hành động đáng yêu của cô chọc cười, nhiệt ý trên mặt hơi lui, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoa xoa đầu cô, ôm lấy cô, than một ngụm: “Lần sau, trên người... ừ... không thoải mái, phải nóivới anh, biết không?"
“ừ ừ.” cô ngoan ngoãn gật đầu, cong mắt rúc vào trong lòng hắn, tay nhỏ nắm tay trái hắn, nhất lần lượt thưởng thức ngón tay hắn, thanh âm lại kiều lại mềm, “Ca ca, em rất thích anh nha.”
Phó Vân Hàn đầy mặt sủng nịch nhìn cô, bắt đầu từ đêm qua, trong miệng cô liên tiếp tuôn ra ái ngữ, làm hắn mỗi khi nghe được tim đập mạnh, tràn đầy vui mừng, ý cười khóe mắt càng không giấu được, hắn nhịn không được cúi đầu, hôn hôn đỉnh đầu cô.
“Đúng rồi ca ca.” cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức ngồi thẳng lên kéo kéo góc áo hắn, “Em có một số việc muốn nói với anh.”
PS: đã trở về quỹ đạo truyền thống của truyện sắc rồi.
hắn nhéo nhéo tay nhỏ mềm mại: “ừ, em nói đi.”
cô lôi kéo tay hắn, nói chuyện ngoài ý muốn khi còn nhỏ kia cho hắn nghe.
Phó Vân Hàn đương nhiên là biết chuyện này, lúc trước khi hắn muốn đi WC, bởi vì không thân với Tần Cảnh Chi nên chạy tới nhà chính, ai ngờ ra tới thì được báo là Bé cưng rơi xuống nước, dọa sốc hắn, hối hận tự trách không thôi, sau thời gian rất dài, khi ra ngoài hắn cũng không dám để cô rời khỏi tầm mắt mình.
Ngày ấy rơi xuống nước rồi, Sở Mộc Tình sốt cao, tỉnh lại thì tự quên chuyện xảy ra. Giang Cầm và Sở Việt quyết định không nói cho cô, nhắc lại làm cô sợ hãi, chỉ từ đó thường xuyên dặn dò cô ly cách xa nơi có nước sây. không nhớ rõ mình từng rơi xuống nước, Sở Mộc Tình coi chuyện này là vì cha mẹ quan tâm thông thường, cũng chưa bao giờ nghĩ nhiều, nếu không phải lần này rơi xuống nước kích phát đoạn cốt truyện kia, chỉ sợ vĩnh viễn cô sẽ không nhớ lại.
Hạ Tình Tình đương nhiên thấy Tần Cảnh Chi cứu cô lên như thế nào, cũng thấy được, Tần Úy Nhiên vội vàng ôm cô rời đi rồi, thiếu niên kia từ trong nước gian nan bò lên, khi*p sợ trắng bệch mặt.
Theo bản năng cô liền nghĩ tới, trong ấn tượng cách thức Tần Úy Nhiên và Tần Cảnh Chi ở chung khác hẳn với mẹ con bình thường. cô không biết trước sự kiện đó bọn họ quan hệ thế nào, nhưng sau đó, đối với Tần Cảnh Chi thương tổn nhất định là rất lớn. cô liên tưởng lại trong trí nhớ, tính cách hắn đột biến, bỏ đi học ở thành phố khác.Hơn nữa đêm qua khi cô phát sốt, nhìn kết cục đời trước của hắn cùng “Chân tướng”đó khiến cô thấy ngoài ý muốn, nhất thời, tư vị trong lòng khó phân biệt.
Tính lại, hắn tổng cộng cứu cô ba lần. Hai lần rơi xuống nước, một lần đưa cô ra khỏi đau xót, dù về sau, do nguyên nhân nào đó, hắn cũng từng tự tay đẩy cô vào vực sâu thống khổ, nhưng hôm nay côđã có được hạnh phúc, đối với hắn, chung quy là hận không nổi.
cô vì Sở Mộc Tình đời trước mà cảm thấy đau lòng tiếc hận, cô ấy nhất khang tình ý hóa ra cũng khôngphải hoàn toàn nước chảy về biển đông, chỉ tiếc, tạo hóa trêu người.
Phó Vân Hàn lẳng lặng nghe cô lể lại, nghe đến cuối cùng, lúc cô lặng im một lát, nhẹ nhàng thở dài trong lòng hắn khẩn trường. hắn dùng sức ôm lấy cô, thanh âm có chút trầm buồn: “Bé con, anh thống hận mình sơ sẩy nhiều lần, cũng vô cùng cảm kích hắn cứu giúp em nhiều lần.”
Nhưng mà, anh tuyệt sẽ không nhường em cho hắn.
Hạ Tình Tình trấn an vỗ vỗ cánh tayhắn: “Ca ca, đó đều là ngoài ý muốn, anh không cần tự trách.”
Đối diện với người đàn ông trong mắt mê mang, tự trách cùng bất an, иgự¢ cô lại đau, duỗi tay nâng hai má hắn, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, ôn nhu kiên định mà nói: “Ca ca, anh nhìn em, Bé con vĩnh viễn đều là của ca ca, em yêu anh.”
Phó Vân Hàn trong mắt chua xót, ôm sát cô, chôn mặt vào cổ cô.
hắn luôn miệng nói phải bảo vệ cô, nhưng lúc cô xảy ra chuyện, hắn lại luôn tới trậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô sắc mặt tái nhợt ngã vào trong lòng người khác, đau lòng lại vô lực, hắn thật sựchán ghét mình vô dụng như vậy.
đang lúc hắn miên man suy nghĩ, cô lại lần nữa nhẹ nhàng mở miệng, hắn nghiêm túc lắng nghe, hóa ra cô tinh tế nói lại những việchắn đã làm cho cô từ nhỏ đến lớn.
Thanh âm kiều mềm mang theo ý cười bên tai, cho dù giờ phút này hắn không nhìn thấy biểu tình của cô, cũng có thể tưởng tượng được là mắt cô hơi cong, trong mắt lóe ánh sáng lấp lánh.
Rất nhiều việc hắn cảm thấy là đương nhiên, thậm chí là làm còn chưa đủ tốt, từ trong miệng cô nói ra, lại tốt đẹp như vậy, mang theo sắc thái vô cùng ấm áp.
Hóa ra, cô đều nhớ rõ.
Hóa ra, ở trong lòng cô, hắn tốt đẹp như vậy.
hắn nhịn không được cong môi, đầu quả tim như được cô ngâm vào đường, theo lời cô nói nhỏ nhẹ mà chậm rãi tan chảy, ngọt ngào, chảy vào đáy lòng. hắn có chút thẹn thùng, ấu trĩ dùng mặt nhẹ nhàng cọ cọ cổ cô, lỗ tai lại lặng lẽ nhiễm đỏ.
Cuối cùng, hắn nghe thấy cô nói: “Cho nên ca ca, anh đã làm đủ tốt, đáp ứng rm, sau này đừng tự trách, được không?”
“Được.” hắn nhắm mắt lại dùng sức gật đầu.
Bé con, em có lẽ không biết bản thân emtốt thế nào, tốt đến mức làm anh cảm thấy, bất luận làm cái gì vì em đều không đủ.
anh cũng không cho rằng bản thân mình ưu tú thế nào, anh chỉ sợ mình không đủ cường đại, không có năng lực bảo hộ em.
Tha thứ cho anh, cho dù như thế, anh cũng ích kỷ không muốn buông tay em ra.
May mắn đến thế nào, em có thể ỷ lại, tín nhiệm anh.
Cảm kích đến thế nào, cuộc đời này có thể có được em, mà em, cũng yêu anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc