Trái đất vẫn quay, thời gian vẫn chạy chỉ riêng cô ૮ɦếƭ lặng.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Quân, Linh thở dài. Ngay từ đầu cô đã dự đoán Quân sẽ rất sốc. Nhưng sớm muộn cũng phải biết, thôi thì đau sớm để còn quên.
“Sao mày biết?”
Trái với kiểu không quan tâm bất cứ điều gì cố hữu, Quân mấp máy môi hỏi lại như đang chờ đợi một khe hở lập luận để có thể xem xét lại độ chính xác của sự việc.
“Sáng nay con Loan lớp tao trúng gió, nằm trong phòng y tế ấy. Lúc người ta đưa con Yến vào, nó bảo cô y tá nhìn một cái đã lắc đầu. Hồi sau con Yến tỉnh, cô y tá hỏi luôn có phải đang có thai. Con Yến nó gật đầu.”
“Nhìn cũng biết được sao?”
Hi vọng trong Quân mập mờ lóe sáng.
“Tao nghe mẹ nói ở người có thai nhìn cái biết liền.”
Linh xoa cằm ngẫm nghĩ.
“Thế mày nhìn cái biết không?”
Quân nhíu mày nghi hoặc.
“Tao thì không, nhưng mà mấy người có kinh nghiệm thì có.”
Quân bán tín bán nghi nhìn Linh, lòng bải hoải với những hi vọng không căn cứ, tuyệt vọng đã lăm le xâm chiếm tâm hồn.
Mồi một điếu thuốc, cô rít vội mấy hơi dài.
Khó thuốc xanh xám buồn bã lững lờ bay.
Đôi môi nhạt nhả từng cụm mờ ảo.
Ánh mắt buồn bị che lấp bởi làn khói mong manh nhưng chẳng cách nào xuyên thấu.
6.
Mặt trời ngả bóng dần về tây kéo cái nóng ban ngày xuống đường chân trời. Không khí mát dần rồi nhanh chóng trở nên se lạnh.
Dấu sự cô đơn sau làm khói thuốc, Quân ngồi bất động trên xe, mắt chăm chú nhìn về phía quả cầu đã thôi hừng hực lửa đang miên man tô tím nền trời.
Nơi Quân đang ngồi là con đường trong khu dân cư Đại Bình. Vì là một con đường cụt dẫn đến một dốc đá nên chẳng có chiếc xe nào bén mảng đến. Xung quanh rất ít nhà dân, chủ yếu là cây cốt cao quá đầu người một chút. Đây là nơi vô cùng lí tưởng để yên tĩnh suy nghĩ, ngắm mặt trời mọc và lặn, ngắm những vì sao trời đêm về quây quần.
Quân tình cờ phát hiện ra nơi này trong một lần đi tìm nhà Linh và bị lạc. Từ đó trở đi mỗi khi rảnh rỗi cô thường ra đây tận hưởng bầu không khí yên tĩnh. Cô đã rất muốn khoe với Thiên nơi tuyệt vời này, thế nhưng giờ không kịp nữa rồi. Người ta đã sắp làm bố rồi.
Rít một hơi thuốc dài rồi nhả khói ᴆục ngầu vào không trung, Quân nhếch môi cười chua chát. Cười cho chính mình, cười cho một cuộc tình qua đi nhanh đến bàng hoàng.
Nền tím sắc trời đã bị thay thế bởi màu xám xanh lạnh lẽo.
Từng đàn chim cuống quýt xải cánh băng qua nền trời tìm về tổ ấm.
Bất chợt từ đâu một đàn chim sẻ sáu con bay đến đầu vào cái cây khô không một chiếc lá gần chỗ Quân ngồi. Chúng trao đổi những tiếng “pi pi” làm không gian đang yên tĩnh trở nên ồn ào hẳn.
Quân không mấy phiền lòng về điều này. Mặt trời đã không còn nữa nên cô quyết định chuyển qua quan sát lũ chim. Lí do gì khiến chúng còn ở đây vào giờ này nhỉ? Hay tổ của chúng đã bị phá mất? Cô cứ thế suy nghĩ miên man rồi tự hỏi mình vào giờ này sao còn ở đây? Hình như cô cũng không có tổ như những con chim kia.
Vội vã lấy điện thoại ra, Quân gọi cho mẹ mình, hy vọng tiếng nói của bà có thể giúp cô vượt qua cơn hoang mang đang rình rập trực chờ nuốt trọn lấy tâm hồn rồi nhấn chìm nó trong sự tuyệt vọng.
Sau ba hồi chuông, mẹ Quân bắt máy.
“Ăn tối chưa Nguyễn?”
“Mẹ mới ở ngoài nông trường về nên chưa ăn. Con đang đâu vậy?”
Tiếng bà Nguyễn từ đâu dây kia vọng lại.
“Chị đang ở trường, chuẩn bị về.”
Quân nói dối trơn tru.
“Thế gọi cho mẹ có gì không? Nhớ ba mẹ chứ gì.”
“Nguyễn ơi! Chị về nhà ở nhé! Ở bên nhà cô chú Phương không được đi chơi tối, buồn lắm”
“Con không thích ở bên đó à?”
Giọng bà Nguyễn đầy vẻ nghi hoặc. Lâu lắm rồi bà mới thấy con gái mình tỏ thái độ về một điều gì đó.
“Ừ! Không thích!”
“Vậy con hãy làm những gì mình thích.”
Tiếng bà Nguyễn qua điện thoại vẫn tràn đầy yêu thương. Bà chưa bao giờ ép Quân làm điều gì cô không muốn, còn cô thì chưa bao giờ từ chối những điều bà muốn cô làm. Thế nên lần này, bà hoàn toàn vui lòng để cô tự lựa chọn.
“Con cám ơn mẹ!”
Quân cúp máy, thở hắt ra rồi ngửa đầu nhìn lên bầu trời chập choạng tối.
Cảnh vật xung quanh đã trở nên u ám một cách nhanh chóng.
Đàn chim sẻ từ lúc nào đã bay đi khỏi cái cây khô.
Tâm trạng rơi rớt theo từng đoạn đường, Quân về đến nhà đã thấy lòng mình hoàn toàn trống rỗng.
Mấy hôm nay không khí trong nhà nặng nề quá! Ông Phương ít qua nhà máy hơn và thường ngồi nhà trầm ngâm bên điếu thuốc lá, thỉnh thoảng Quân lại bắt gặp và Phương với đôi mắt đỏ hoe, Thiên thì đi tối ngày sáng đêm, gần như không dám đối mặt với ba mẹ mình.
Xuyên qua bầu không khí khó thở, Quân lặng lẽ trở về phòng, từ từ thu dọn từng món đồ bỏ vào vali.
Khi dọn đến bàn học, đập vào mắt cô là tấm hình chụp chung với Thiên đang được Ⱡồ₦g rất ngay ngắn trong một khung ảnh hình trái tim. Nhìn vào gương mặt rãng rỡ khoe sắc cùng nắng của cô gái đang ngồi cạnh chàng trai, cô mím môi cười chua chát. Hóa ra cô đã từng hạnh phúc thế này.
Suy nghĩ trong vài giây ngắn ngủi, Quân quyết định sẽ không mang tấm hình theo.
Sau khi thu dọn hết mọi thứ, cô không kiềm lòng mà nhìn lại một lượt những cái mình không mang theo. Áo cặp, khung hình, tách cặp và còn rất nhiều thứ gắn liền với kỉ niệm của hai người.
Người ta vẫn có xu hướng không nỡ bỏ đi những thứ dù đã không còn dùng được vì một lí do nào đó. Nhưng với cô, cái gì không thể dùng thì đều sẽ trở thành rác. Giữ lại cũng chỉ trật nhà chi bằng đem bỏ đi.
Xách lấy vali, Quân dứt khoát quay người đi ra, sẽ không quay lại căn phòng này thêm một lần nào nữa.
Nhưng bước chân cô còn chưa đến cửa đã bị đôi mắt yêu thương nhưng cũng đầy xót xa chiếu thẳng vào mình khiến bước chân sững lại.
Bà Phương đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, đỏ hoe mắt quan sát từng diễn biến trên gương mặt Quân.
“Mẹ cháu vừa gọi điện cho cô.”
“Vâng.”
“Cháu không muốn sống ở đây nữa sao?”
Từ từ tiến vào phòng, bà Phương dùng hai bàn tay gầy guộc của mình nắm lấy bàn tay lạnh toát của Quân.
“Cháu qua kí túc xá sống với bạn, đi học cho tiện cô ạ.”
Có ૮ɦếƭ ngay sau đó thì Quân cũng phải nặn ra một nụ cười thật tự nhiên, và cô đã làm như vậy.
“Cháu ráng giữ gìn sức khỏe nhé! Thỉnh thoảng phải ghé thăm cô đó.”
Vòng tay ôm lấy đôi vai gầy của Quân, bà Phương vỗ nhè nhẹ như an ủi.
Đột nhiên Quân có cảm giác như chuyện của cô và Thiên, bà Phương biết tất cả và cũng biết thừa cô không đến kí túc xá, cái lí do đi học cho tiện cũng chỉ là cái cớ.
Quân vốn là người rất sĩ diện. Trừ khi mọi người tự nhiên biết chuyện chứ có ૮ɦếƭ cô cũng không muốn ai hay tin mình bị đá. Nhất là giờ đây đang khăn gói ra đi như một kẻ thua cuộc thế này, lòng tự trọng càng tổn thương ghê gớm.
Trong đầu cô chưa từng mảy may một lần nghĩ rằng mình sẽ chúc phúc cho Thiên, cũng chưa từng trách móc hay oán hận. Mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm về trái tim của mình. Anh hứa là chuyện của anh, còn tin hay không lại là do cô quyết định. Thế nên sẽ chẳng có người đúng kẻ sai trong chuyện tình cảm. Nhưng giờ đây, phần nào trong cô bắt đầu cảm thấy hận. Sao anh dám làm cô trở nên méo mó trong mắt người khác thế này?
“Người ta dùng dao chém vào thân cây măng cầu để nói ra trái. Con người cũng như vậy Quân ạ! Rễ của những đau thương thì chát đắng, nhưng hoa trái của nó sẽ ngon ngọt. Mạnh mẽ lên con gái!”
Bàn tay nhẹ nhàng xoa tấm lưng nhỏ nhắn, bà Phương trầm giọng nói với Quân bằng tất cả yêu thương.
Đáp lại tất cả chỉ là cái im lặng cúi đầu. Buồn buồn tủi tủi lẫn lộn nhau khiến cổ họng Quân nghẹn ứ.
Ngày đầu tiên cô mang theo tâm trạng trống rỗng đến đây, bà Phương niềm nở đón cô từ ngoài cổng. Những ngày tháng cô ở đây, dù bận rộn nhưng bà luôn chăm sóc cô tốt nhất có thể. Chớp mắt một cái thời gian đã vụt qua như thoi đưa. Giờ đây, cô trở về với sự trống rỗng hốc hác, rời khỏi vòng tay bà Phương mà thẳng lưng đi xuống gara.
Quân còn tưởng bà Phương sẽ theo xuống tận xe, rồi thì màn từ biệt trong nước mắt là không thể tránh khỏi. Thật may khi bà vẫn ở lại trên phòng.
Cứ nghĩ thế là chỉ việc bỏ đồ lên xe rồi chạy về căn nhà bỏ không lạnh lẽo bao lâu, đến giờ Quân mới phát hiện ra một vấn đề. Cô không thể chở cái vali to đùng này được.
Trong khi Quân còn đang loay hoay tính toán thì điện thoại đổ chuông.
7.
Ánh đèn đường vàng vọt bung mình trong đêm đen.
Bóng cô gái và chàng trai ngả dài hai vệt đen trên vỉa hè.
Hàng thông đen đúa im lìm trong đêm lặng gió.
Quân nghịch ngợm bước theo từng ô gạch chẵn lẻ, cúi đầu nhìn chân, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện cô và Đăng đã im lặng khá lâu.
Hai tay xỏ túi quần, Đăng trầm ngâm bước theo, thỉnh thoảng liếc nhìn Quân rồi lại ngửa đầu nhìn trời.
Đêm nay trời không có sao, mây đen lởn vởn đe dọa những kẻ đang đi tản bộ.
“À! Anh không đi làm à?”
Đang cúi đầu, Quân sực nhớ ngẩng vội lên nhìn Đăng.
“Hôm nay anh off. Một tháng được off hai buổi.”
Đăng nhẹ nhàng giải thích. Nhân lúc có sự chú ý của Quân, anh đi nhanh đến ngồi xuống một chiếc ghế đá trong công viên. Điều này có nghĩa là “chúng mình ngồi xuống nhé!”
Quân cũng theo đó mà đến ngồi xuống bên cạnh.
“Anh cứ nghĩ đó là nhà em.”
Đăng lơ đãng gợi chuyện, mắt nhìn như bị thôi miên vào đám thanh niên đang đá cầu bên kia đường. Công viên buổi tối thật đông vui. Nhóm thì đá cầu, nhóm lại tô tượng, một vài người cao tuổi tản bộ tập thể dục, bất chấp mây đen đang gầm gừ trên đầu.
“Không! Là nhà bạn của mẹ em. Mẹ không yên tâm em ở nhà một mình nên kêu qua đó sống.”
Quân uể oải giải thích, vừa nói vừa bóc vỏ bao thuốc lá mới mua.
“Thế sao giờ lại chuyển về nhà?”
“Sắp tới ở đó sẽ xuất hiện một ma nữ, nếu không rời đi, ma nữ sẽ ăn thịt.”
Quân dùng tay cào cào vô không trung, gương mặt nhăn lại ra vẻ sợ sệt.
Đăng lắc đầu cười khổ với chuỗi hành động vừa rồi. Nỗi buồn quanh Quân như một tấm màn bao trùm rất rõ rệt, cô đâu cần phải cố tỏ ra vui vẻ như thế.
“À phải rồi! Cảm ơn anh đã giúp em chở đồ về nhà nhé! Muốn mời anh một bữa mà anh lại dành trả tiền.”
“Không sao! Bữa ăn đó để đấy. Khi nào hết tiền mà chưa nhận được lương anh sẽ tìm em đòi nợ.”
Sau khi cả hai cùng bật cười, bầu không khí im lặng lại được bắt đầu.
Đăng chăm chú xem đám thanh niên đá cầu.
Quân chuyên tâm hút thuốc.
Cho đến khi lộp độp từng giọt mưa thay phiên nhau rơi xuống.
Quân và Đăng không hẹn mà cùng nhìn nhau, ánh mắt có vẻ rất thích thú.
Hôm đó, trong khi mọi người đang hối hả tránh mưa, có hai đứa trẻ to xác tắm mưa đến ướt mèm. Tiếng cười giòn dã hòa vào tiếng mưa tí tách vui tai.
Sau phút nổi loạn bộc phát, cơn mưa tạnh cũng là khi Đăng và Quân đi bộ về đến chỗ gửi xe trong bộ quần áo ướt rất đều.
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của hai đứa, ông chú cho gửi xe khẽ chau mày. Đám thanh niên bây giờ kể cũng lạ, xe có lại đem gửi rồi đi bộ để mắc mưa thế này đây.
“Hắt xì!”
Cái hắt xì thứ tám của Quân khi ngồi sau xe Đăng trên đường về nhà cô.
“Biết em yếu thế này thì không cho em tắm mưa nữa.”
Đăng có vẻ lo lắng nhưng câu nói bật ra hết sức tự nhiên, cứ như anh là người chăm lo và quản lí Quân.
Dụi dụi mũi, Quân sụt sịt:
“Không sao! Vui mà!”
“Ừ! Đúng là vui thật. Nhưng mưa mùa này dễ bệnh lắm.”
“Ốm đã có thuốc, lo gì!”
Quân ngồi phía sau nói chắc nịch, hoàn toàn không để ý đế sự khổ sở trong giọng nói của Đăng. Cô ốm thì có thuốc, thế có loại thuốc nào cho anh uống vào sẽ hết tự trách bản thân đã để cô ốm không?
Con đường vắng ướt sũng chỉ còn tiếng máy xe.
“Quân này! Em buồn lắm đúng không?”
Đăng bất ngờ lên tiếng, câu hỏi làm Quân hơi ngỡ ngàng.
“Làm gì mà buồn?”
“Buồn nhanh lên cho kịp nhé! Em sắp vui rồi đấy.”
Không trả lời câu hỏi của Quân, Đăng trầm giọng như đang nói với chính mình.
Buồn nhanh lên cho kịp vui? Quân bật cười với câu nói ngược ngạo này. Cứ nghĩ có mình cô “cõi trên”, không ngờ cái cõi của Đăng còn trên cô rất xa.
“Em không tin à? Sẽ có người làm em vui nhanh thôi.”
Đăng có vẻ nghiêm túc.
“Là ai?”
Quân tùy tiện hỏi.
“Người này từ chối mọi sự sùng bái mù quáng nên yêu cầu anh giấu tên.”
“Haha!”
Quân bật cười sảng khoái, không gặn hỏi thêm người đó là ai. Tâm trạng cô hiện thời đã tốt hơn ban chiều rất nhiều. Hình như mỗi lần gặp Đăng cô đều có chuyện vui để cười, cơ hội để buồn đều bị anh ςướק mất.
Thế mới nói khi một ai đó nhấn chìm ta, sẽ luôn có một người khác đến bên vực ta dậy, quan trọng là bản thân có đủ tỉnh táo để nhìn thấy hay không. Thường thì sau khi gặp phải điều không hay, tâm trí con người tự động bị lu mờ, nhìn mọi thứ đều thấy tồi tệ, chẳng thể nhận ra điều tốt đẹp vẫn ở bên cạnh.
Quân cũng không ngoại lệ. Vì thế mà ngay khi Đăng thả cô trước cổng nhà và trở về khách sạn, tâm trạng cô lại rơi vào hố sâu bế tắc.
Mang vác bộ quần áo ướt mèm vào nhà, mất nửa tiếng sau cô mới khô ráo trèo lên giường.
Có một chứng mất ngủ được gọi là “lạ giường”, nó xuất hiện khi người ta đi đến ngủ tại một nơi xa lạ. Còn Quân, cô “lạ giường” ngay trên chính chiếc giường của mình. Giường lâu ngày không có người nằm nên lạnh lẽo quá, không còn mùi chăn màn quen thuộc. Nhà lâu ngày không có hơi người nên cũng trở nên cô tịch, bốn bức tường im lìm đến ngạt thở.
Quân hoang mang nhìn quanh căn phòng của mình, sao bỗng nhiên nó lạ lẫm với cô đến thế!
Có một cảm giác sợ hãi dần xâm chiếm trái tim. Một nỗi sợ vô hình khi nghĩ đến việc từ nay về sau mình sẽ phải sống một mình, mỗi ngày sẽ lại trôi qua như trước đây: nhạt nhẽo không cảm xúc, đêm đến thì bế tắc đến phát điên, buổi sáng mở mắt ra ngoài hoang mang cũng chỉ có hoang mang.
Tiếng chuông điện thoại đúng lúc đâm thủng quả bóng lo lắng đang bao phủ Quân, cô vồ ngay lấy và dù đó là ai cô cũng muốn nghe máy. Cô cần một người nói chuyện ngay lập tức.
Là Đăng!
Đột nhiên lòng Quân trào lên cảm giác yên tâm.
“Em nghe!”
Quân cố tỏ ra điềm tĩnh để bắt máy.
“Em chưa ngủ?”
“Ngủ rồi mà nghe điện thoại được à.”
“Lạ chỗ nên mất ngủ chứ gì.”
Quân bất ngờ khi bị nói trúng phóc, dù vậy vẫn cứng đầu phủ nhận:
“Nhà em chứ nhà ai mà lạ. Chẳng qua là tóc còn ướt nên chưa ngủ được thôi.”
“Vậy em sấy tóc rồi ngủ sớm đi! Mai còn đi học.”
Đăng nói đến đây rồi im lặng đợi Quân “ừ” sau đó chúc ngủ ngon, thế nhưng câu nói của cô làm anh bất ngờ vô cùng.
“Anh Đăng hát cho em nghe đi!”
“Gì? Anh làm gì biết hát.”
“Hát đi! Nghe qua điện thoại cũng sẽ bớt dở mà.”
Quân nói rồi cười “hì hì” nhưng Đăng nghe thế nào cũng giống như đang van nài. Ẩn sâu trong giọng nói đó là một tâm hồn đang bơ vơ cố tìm nơi bám víu.
Bạn bè anh vẫn nói “không có cái dại nào bằng cái dại gái”. Ấy thế mà anh đã mắc phải cái dại lớn nhất, mủi lòng thế nào lại đồng ý hát cho Quân nghe. Để rồi từ đó, đêm nào sau khi đi làm về anh cũng bất đắc dĩ trở thành bà ** ru con nít ngủ qua điện thoại.