Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 217

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

(*)扑朔迷离: câu thành ngữ chỉ sự mơ hồ phức tạp của sự vật, không dễ dàng nhìn thấy sự thật.
Nói đến đây, mẹ Giản chợt cảm thấy có vẻ như mình nói hơi nhiều, bà ấy mỉm cười, vẫy tay tạm biệt cha Hàn, mẹ Hàn.
“Khi nào rảnh nhớ đến nhà tôi chơi nhé!” Mẹ Giản đặc biệt nhiệt tình, cha Giản đứng ở bên cạnh cười ha hả, vẫn luôn không lên tiếng.
“Được, hẹn gặp lại.” Cha Hàn, mẹ Hàn tạm biệt mẹ Giản, cha Giản. Đi ra khỏi sân nhà bọn họ.
Giản văn đã chờ bọn họ ở phía trước.
Con hẻm nhà bọn họ đặc biệt hẹp, xe không lái vào được, vì vậy phải đi ra khỏi cái hẻm nhỏ, mới có thể ngồi lên xe, sau đó sẽ ngồi máy bay trực thăng trở về.
Giản Văn đi dẫn đầu phía trước, cha Hàn, mẹ Hàn đều cảm giác không được tự nhiên.
“Lão Hàn, sao tôi cứ cảm thấy không được thoải mái vậu?” Mẹ Hàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng “Peach “, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, bà cứ cảm thấy cô gái này không phải là “Peach” mà mình thích.
Cha Hàn cũng nói: “Tôi cũng cảm thấy không thoải mái...”
Mẹ Hàn nhìn chằm chằm vào cô gái đang đi dẫn đầu kia, nghi ngờ suy đoán nói: “ Không biết cô gái này có phải là chị em của Peach không?”
Cha Hàn nói: “Dù có là chị em gái, thì sao lớn lên có thể giống như vậy? Có phải Peach vẫn còn đang tức giận với chúng ta, nên làm như vậy hay không?”
“Chắc chắn là không thể nào!” Mẹ Hàn lập tức phủ nhận, “Tôi và Peach chung sống gần một tháng, cô bé ấy có tính cách như thế nào, tôi còn không biết sao?”
“...”
Mẹ Hàn thấy ông không nói lời nào, lập tức mất bình tĩnh nói, “Ông nói gì đi chứ!”
Cha Hàn nói: “Tôi đang suy nghĩ mà...” Rồi ông ấy nói: “Không phải vừa rồi mẹ con bé nói, nhà bọn họ có tiểu Văn và tiểu Ninh sao? Không chừng đúng là chị em gái của Peach. Lão Hàn tôi nhìn người hay rất chính xác, có phải là một người hay không, tôi vừa nhìn là đã có thể nhận ra được. Chúng ta vẫn nên gọi điện thoại hỏi đi.”
Mẹ Hàn nói: “Ông đừng để cho người ta nghe thấy, dường như hai người chúng ta đã làm chuyện gì...”
Cha Hàn nói: “Vậy thì sao? Nếu con bé đó không phải là Peach, tôi còn phải hỏi lại cô ta đấy, vừa rồi lúc chúng ta hỏi cô ta có phải là Peach hay không, cô ta đã không phủ nhận!”
Cha Hàn nghĩ như vậy, lập tức ra quyết định, ông không thể không gọi cuộc điện thoại này được!
Ông nói: “Bà đi lên đầu, tán gẫu với cô ta, tôi gọi điện thoại cho tiểu Vi.”
Mẹ Hàn đi lên đầu, nói chuyện phiếm với Giản Văn, càng trò chuyện càng cảm thấy không đúng.
Cha Hàn gọi điện thoại cho Lăng Vi, Lăng Vi nhận, cô nghe thấy ông nói: “Tiểu Vi này, hai chú đến nhà Peach, nhưng mà... lúc chú thấy cái cô gái này... chú cảm thấy có điểm không đúng. Lời nói cử chỉ, tính cách cái gì, cũng không quá giống Peach. Có phải Peach có chị em gái có dáng dấp đặc biệt giống cô ấy hay không?”
Lăng Vi “Oh “!”Đúng vậy, Peach đã từng nói, cô ấy có một người chị sinh đôi!”
“Hả ——” Cha Hàn hít ngụm khí lạnh, “Vậy cô gái này... chắc chắn là chị của cô ấy rồi, chú vừa liếc mắt đã thấy không thoải mái rồi, nhưng mà, tại sao người chị này của cô ấy... không nói cho hai chú biết, cô ta không phải là Peach? Vừa rồi lúc gặp cô ta, rõ ràng chú cũng gọi tên Peach. Nếu cô ta không phải, tại sao không trực tiếp nói ra?”
Lăng Vi cắn răng nói: “Cô gái này có tâm cơ rất sâu! Có lẽ cô ta muốn gạt hai bác, rồi cùng hai chú đến gặp Hàn Yến? Trước kia lúc cô ta đi đến vùng cực du lịch, tàu của cô ta gặp phải nguy hiểm, là đội khảo sát của bọn Hàn Yến cứu mạng cô ta và người trên tàu đó, cháu đoán có lẽ cô ta nhìn trúng Hàn Yến, muốn mượn cơ hội này tới gặp Hàn Yến?”
“Hả? Vậy rốt cuộc là tiểu Yến... thích cô gái này, hay là thích Peach?” Lúc bọn họ nhìn thấy, tiểu Yến đã hôn mê bất tỉnh. Ai biết được, rốt cuộc cô gái nào mới là người trong lòng tiểu Yến nhà ông ta thích?
Lỡ như, tiểu Yến thích là chị, vậy cô em gái kia là giả mạo chị?
Lăng Vi cực kỳ chắc chắn nói: “ Người Hàn Yến nhà bác thích là Peach! Cháu có thể bảo đảm! Lần trước nhà cháu mở buổi triển lãm trưng bày hội họa, Hàn Yến vừa nhìn thấy Peach, đã lập tức kéo con gái nhà người ta đi. Hàn Yến theo đuổi Peach, đã theo đuổi rất lâu rồi... Peach còn chưa đáp ứng anh ta, vì vậy, bọn họ... chính là như bây giờ.”
Cha Hàn cảm thấy... lòng như đang say say.
Điều kiện của tiểu Yến nhà ông ta... có đốt đèn Ⱡồ₦g cũng khó tìm, đúng không? Nó chủ động theo đuổi con gái, mà con gái nhà người ta vẫn còn không đồng ý?
Nhưng nhìn cách Peach chăm sóc tiểu Yến, cách chăm sóc cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận, tuyệt đối không thể nào không thích...
Ông ta còn đang suy nghĩ, Lăng Vi lại xác minh nói: “Chú, ngàn vạn lần chú đừng mang chị của Peach về! Hàn Yến thật sự không thích chị cô ấy đâu! Nếu chú dì mang chị cô ấy trở về, dù Hàn Yến có tỉnh lại, cũng sẽ trực tiếp tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh lại. Còn cả Peach nữa, nếu cô ấy biết chú dì mang theo chị cô ấy trở về, sau này cô ấy càng không thể đáp ứng Hàn Yến được. Bây giờ cô ấy còn đang do dự.”
Cha Hàn hơi không hiểu rõ, “ Peach đang do dự cái gì?”
Lăng Vi nói: “Cô ấy do dự rất nhiều chuyện, Hàn Yến là chuyên gia địa chất cấp quốc gia, quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài. Nếu cô ấy chung một chỗ với Hàn Yến, hoặc là Hàn Yến từ chức trở về đế đô, hoặc là cô ấy từ chức chạy khắp nơi với Hàn Yến...”
“À...” Cha Hàn hiểu ra, ông ấy càng nghiêng về chuyện Hàn Yến trở về đế đô đón nhận công việc làm ăn của ông ấy hơn, nhưng mà... ông nói: “ Peach không muốn từ chức sao? Con bé không muốn để lại cho mình con đường lui sao? Con bé muốn chạy khắp nơi với tiểu Yến nhà chú?”
Nghĩ đến đây, cha Hàn vui vẻ nói, “Cô gái này, chú thích! Ha ha ha —— là con dâu Hàn gia chúng ta!”
Lăng Vi thật sự say, “Chú Hàn, suy nghĩ của chú thật là thoáng!”
ĐM... Hàn Yến còn chưa tỉnh lại đâu, Peach nhà người ta cũng chưa chắc chắn đồng ý, không phải là con trai nhà chú thì không lấy chồng, chú vui vẻ cái gì?
Giá trị thị trường của Peach nhà người ta vẫn rất lớn... có rất nhiều thanh niên đẹp trai tài giỏi theo đuổi cô ấy... Người ta không nhất định dù thế nào cũng muốn nguyện ý đi theo con trai của chú vượt đèo lội suối chịu khổ chịu tội ở bên ngoài.
Cha Hàn hiểu đại khái tình hình, lập tức nói với Lăng Vi: “Được rồi, chú đã hiểu mọi chuyện. Bây giờ chú sẽ đi nói luôn với cô gái kia, chú tìm lộn người.”
“Được!” Lăng Vi ngàn dặn đi, vạn dặn dò: “Dù thế nào, chú dì cũng không được mang chị của Peach trở lại, Hàn Yến thật sự không thích cô ta đâu. Hàn Yến thật tâm thích Peach, Hàn Linh Tê nhà chú vốn làm cho Peach tức giận đến mức bỏ đi, nếu chú dì cho Hàn Yến thêm loạn... vậy có lẽ duyên phận giữa anh ta và Peach... cũng sẽ chấm hết.”
Cha Hàn “ừ” đáp lại. Âm thanh rất nặng, Lăng Vi nghe thấy ông đang không vui, nhưng cô thà đắc tội với người ta, cũng chắc chắn phải nói rõ ràng mọi lời.
“Được, chú biết rồi. Cám ơn cháu đã nhắc nhở.” Cha Hàn là nhân vật nào, sao ông lại nghe không hiểu lời ý trong lời nói của người ta! Quả thật con gái của ông đã cho thêm không ít loạn, nhưng bị người ngoài chỉ rõ ra như vậy, ít nhiều trong lòng ông vẫn hơi cảm thấy khó chịu.
Lăng Vi biết rõ ông sẽ khó chịu, nhưng vẫn nói ra, cha Hàn cảm thấy, người bạn này của con trai ông... rất thẳng thắn! Người bạn này của con trai ông, không vì lợi ích riêng của mình, mà chỉ nói những lời tốt đẹp không thật lòng.
Cha Hàn cúp điện thoại, trực tiếp đi về phía mấy người đang đi trước kia ——
Trong phòng thí nghiệm, mọi người đang như hỏa như đồ(*) nghiên cứu “Nguyên tố X “!
(*)Chữ “Đồ” là chỉ màu trắng của bông lau. Nguyên ý của câu thành ngữ này là “Đỏ như lửa, trắng như bông lau”, thường dùng để chỉ khí thế rầm rộ.
Quân Dương rầu rĩ nói với Diệp Đình: “Anh Đình... Cho dù chúng ta có nghiên cứu điều chế ra thuốc giải kiềm chế nguyên tố X, cũng không thể làm cho Lục ca hoàn toàn khôi phục sức khỏe như trước kia... Phần lớn tế bào trong thân thể anh ấy đã bị hư hại nặng nề... cho dù anh ấy có tỉnh lại, cũng...”
“Cũng cái gì?” Diệp Đình trực tiếp hỏi anh ta.
Quân Dương câm nín nửa ngày trời, khó chịu đến nỗi không thể nói ra được nửa chữ...
Bảo anh ta nói ra câu: “Cho dù Hàn Yến có tỉnh lại, cũng không thể sống được quá lâu“... anh ta thật sự là...
Quân Dương khó chịu muốn ૮ɦếƭ, trong lòng đau nhói giống như bị kim châm!
Diệp Đình trấn định nói: “Cậu cứ điều chế thuốc giải trước rồi nói tiếp. Ít nhất phải cứu người tỉnh lại trước đã, còn chuyện sau này cứ từ từ rồi tính. Có vấn đề gì cứ từ từ giải quyết. Không phải trước đó cậu còn nói không thể nghiên cứu điều chế ra được thuốc giải sao? Sao bây giờ cậu lại biết, sau này không thể tìm ra cách giải quyết? Có nhiều người giúp cậu như vậy, cậu còn sợ cái gì? Lòng tự tin của cậu đã chạy đi đâu mất rồi?”
Lần này Hàn Yến ngã xuống, đã khiến Quân Dương làm việc quá sức. Mặc dù cuối cùng tất cả các vấn đề đều đã được một tay Quân Dương giải quyết, nhưng với anh ta, trong quá trình này, anh ta giống như bị tra tấn trong địa ngục vậy.
Quân Dương lập tức gật đầu, “Đúng! Cứu người tỉnh lại trước rồi nói sau! Sau này, em sẽ nghiên cứu về cơ chế tái tạo tế bào... em cũng không tin, em không cứu được lão Lục trở về!”
Diệp Đình vỗ vào vai anh ta, Quân Dương là thiên tài trong thiên tài, nếu không dựa vào trí thông minh của anh ta, thì quá trình cứu Hàn Yến cũng sẽ không thuận lợi thế này.
Lúc này, một vị lão chuyên gia đứng bên cạnh Quân Dương đột nhiên thở dài nói: “Thật ra thì, quốc gia chúng ta vốn có một chuyên gia Sinh vật học tế bào cực kỳ giỏi. Người phụ nữ đó thật sự rất giỏi! Đã giải quyết rất nhiều cửa ải khó khăn trong lĩnh vực Sinh vật học tế bào! Lúc đó, có rất nhiều chứng bệnh không thể nào chữa trị được, đã được cô ấy nghiên cứu khám phá ra... Mỗi khi cô ấy làm một công trình nghiên cứu, là có một chứng bệnh nan y có thể có được trị tận gốc! Danh tiếng của cô ấy... thật sự rất vang dội! Giới chuyên gia y học trong nước, và cả ở nước ngoài... Người người đều muốn gặp cô ấy! Cô ấy, thật sự là một thiên tài! Thiên tài trong thiên tài!”
Quân Dương dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía lão chuyên gia kia, nóng lòng hỏi: “Còn có người như vậy sao? Vậy chúng ta đi mời cô ấy đi!”
Lão chuyên gia nhìn chằm chằm vào Quân Dương rất lâu, tiếc nuối nói: “Hai mươi mấy năm trước... cô ấy đã qua đời rồi.”
Đôi mắt của Diệp Đình chợt trở nên thâm trầm khó dò, anh hỏi lão tiên sinh kia, “Chuyên gia sinh vật học tế bào mà ông nói... Có phải tên là—— Diệp khanh...”
“A ——” Lão tiên sinh kinh ngạc “A “ lên, quan sát Diệp Đình từ trên xuống dưới, “Không ngờ rằng... thế hệ trẻ các cậu, đã nghe đến tên của cô ấy?” Theo lý thuyết... lúc đám tiểu bối các cậu còn chưa ra đời, Diệp khanh đã không còn... Làm sao còn có người biết cô ấy?
Diệp Đình trầm giọng nói: “Diệp khanh... là mẹ cháu.”
“A!” Thiếu chút nữa lão tiên sinh đặt ௱ôЛƓ ngã ngồi dưới đất. Cũng may Quân Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ta!
Lão tiên sinh che tim, quan sát Diệp Đình từ trên xuống dưới, “Quả thật rất giống...”
Diệp Đình trầm mặt, lập tức đi tìm Lăng Vi, “Vợ... bây giờ phải lên đường đi đến một nơi.”
Anh nắm thật chặt tay cô, Lăng Vi ngẩng đầu lên, thấy biểu tình của anh nghiêm túc dị thường, hơn nữa ánh mắt cũng cực kỳ kiên nghị, dường như anh đã hạ quyết tâm, cho dù ai cũng không thể nào lay động được.
Cô không hỏi anh muốn đi đâu, cũng không hỏi anh muốn đi tìm ai. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt này, ánh mắt này của anh, cô đã đoán ra được... anh muốn đi tìm mẹ của anh!
Lăng Vi cũng nắm tay anh thật chặt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh nói: “Em đã nói rồi, em sẽ đi cùng với anh.”
Diệp Đình nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, rồi tầm mắt từ từ hướng xuống dưới, bây giờ bụng nhỏ của cô đã hơi nhô lên...
Nơi anh muốn đi... chắc chắn sẽ nguy hiểm trùng trùng, bẫy rập khắp nơi! Sao anh nỡ để cô đi cùng?
Lăng Vi cắn môi nhìn anh, “Sao anh bỗng quyết định đi tìm mẹ? Không phải tiểu đội bóng tối đang tìm kiếm dựa vào đầu mối trong bức tranh kia sao? Hơn nữa, anh đã bố trí muốn đánh gãy Pual- Louis Tư... Bây giờ anh muốn đẩy kế hoạch ra sau sao?”
Diệp Đình chợt ôm cô vào trong иgự¢, anh ôm cô đến trên ghế sa lon ngồi yên.
Anh dán mặt của mình vào khuôn mặt lạnh như băng của cô, mấy sợi râu lún phún của anh vuốt ve vành tai cô, anh thật sự không nỡ rời xa cô... Nhưng lần hành động này, thật sự không thể để cho cô đi theo được. Nếu muốn tìm được trụ sở kia, anh chắc chắn phải đến nơi cực kỳ bí ẩn. Nói không chừng, phải thám hiểm trong núi sâu rừng thẳm.
Thần Nông Giá Núi Đại Ba và núi Vu ở cạnh nhau, dãy núi Tần Lĩnh lại gáp với những dãy núi cao chọc trời, tình hình ở vùng núi đó đặc biệt phức tạp, có nhiều ao đầm, khí độc. Anh cũng không biết căn cứ bí mật đó ở nơi nào. Nếu dễ tìm như vậy, nó đã sớm bị người ta phát hiện ra, huống chi, tiểu đội bóng tối đã tìm hơn một tháng, nhưng đến nửa tin tức vẫn không truyền trở về.
Anh kiên quyết không thể để cô đi theo đến nơi nguy hiểm địa như vậy được. Nếu có gì bất trắc xảy ra... Đứa bé gặp nguy hiểm, mà cô cũng nguy hiểm.
Hô hấp của Diệp Đình hơi khó khăn, anh thở hổn hển ở bên tai cô, Lăng Vi cảm giác được anh đang giãy giụa.
Cô nghe thấy anh trầm thấp nói ở bên tai cô: “ Lúc nào thu thập lão quỷ Paul cũng được, nhưng tiểu Yến không chờ nổi. Vừa rồi Quân Dương đã nói, cậu ta có thể điều chế thuốc giải, nhưng... cho dù có cứu được lão Lục tỉnh lại, thì phần lớn tế bào trong thân thể lão Lục cũng đã bị phá hủy, bây giờ hệ thống miễn dịch trong thân thể cậu ta không thể đề kháng được với virus vi khuẩn, cũng đồng nghĩa với chuyện... cậu ta sẽ sống không được bao lâu...”
“...” trái tim của Lăng Vi hư chìm xuống đáy cố! Hô hấp của của cô dần nhẹ đi, giống như ngay cả thở cũng không thở nổi!
Thấy cô lo lắng, Diệp Đình vội vàng nói tiếp: “Vừa rồi có một vị lão chuyên gia nói, có một chuyên gia sinh vật học tế bào, có thể tái tạo tế bào bị tổn thương, bây giờ chỉ có nữ chuyên gia đó mới làm được kỹ thuật này... Đáng tiếc, người đó đã qua đời hai mươi mấy năm trước.”
“A ——” Lăng Vi kêu lên: “Đó là mẹ! Nhưng mẹ còn sống! Chỉ là bọn họ không biết!”
Diệp Đình gật đầu, “Chúng ta vốn có thể ngồi yên chờ tin tức của tiểu đội bóng tối. Nhưng... đã qua một tháng rồi, tiểu đội bóng tối còn chưa có tiến triển gì, anh phải tự mình đi một chuyến. Mẹ anh... có thể chờ chúng ta từ từ tìm bà, nhưng lão Lục không chờ được!”
Lăng Vi cũng kích động, “Vậy anh đi đi! Em ở nhà chờ anh!”
Diệp Đình ôm lấy cô, cuồng nhiệt hôn cô, vợ anh vĩnh viễn luôn hiểu anh, rõ ràng cô rất muốn đi cùng, nhưng lại sợ làm khó anh... nên cô đã chủ động lui về phía sau, dùng thái độ khoan dung nhất làm cho anh cảm thấy yên tâm.
Lúc Vinh Phỉ và Lôi Tuấn tới, Diệp Đình đã nói rõ tình hình với bọn họ.
Vinh Phỉ nói: “ Ba ngày sau chúng ta sẽ lên đường, tôi phải chuẩn bị một số công cụ cần thiết.”
Anh ta ngây người ở Amazon mấy năm, nên cực kỳ quen thuộc với vùi rừng rậm đồi núi. Mặc dù, tình hình miền đồi núi Đại Ba khác biệt so với Amazon, nhưng anh ta có kinh nghiệm ở vùng rừng rậm đồi núi. Lại tìm ở hai vùng rừng núi nổi tiếng nữa, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Thật ra thì Lăng Vi rất lo lắng... cô không muốn biểu hiện ra. Nhưng cô lại không giấu được, vẻ mặt đầy lo âu, chọc cho Diệp Đình rất khó chịu ở trong lòng.
Anh ôm lấy cô, nhỏ nhẹ nói, dịu dàng trấn an cô, biểu tình của Lăng Vi chợt đông cứng lại —— “Chồng! Động!” Cô đột nhiên nắm lấy tay anh, phủ lòng bàn tay ấm áp của anh ở trên bụng cô.
Cô kích động nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Chồng, con đang cử động! Em cảm giác được bào thai đang động! Giống như con sâu nhỏ đang bò... Là bảo bảo đang chào hỏi chúng ta...”
Lòng bàn tay của Diệp Đình trở nên, anh chỉ cảm thấy một dòng khí nóng truyền từ lòng bàn tay anh ta lan đến khắp toàn thân!
Anh ôm cô thật chặt, hôn cô, “Vợ, anh chắc chắn sẽ an toàn trở về gặp em, gặp Hàn Yến, còn cả bảo bảo của chúng ta nữa.”
Lăng Vi ngắt lời anh, “Anh nói nghiêm túc như vậy làm gì? Giống như sinh ly tử biệt vậy.”
Diệp Đình bưng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, hôn mạnh.
Ba người quyết định xong, chuẩn bị muốn lên đường. Lão bác sỹ Chung nghe nói bọn họ muốn vào Tần Lĩnh, núi Đại Ba, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Lão bác sỹ Chung thần thần bí bí tìm Lăng Vi trò chuyện, “Diệp phu nhân, lão có lời muốn nói với cô.” Lão bác sỹ Chung đi vào một gian phòng họp nhỏ.
Lăng Vi đi vào theo, thấy lão bác sỹ Chung ngồi ở trên một cái ghế, cô cũng đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Lão bác sỹ Chung đưa tay ra, đặt ngón tay lên mạch của cô. Một lúc lâu sau, lão bác sỹ Chung ngưng trọng nhìn cô không nói lời nào...
Lăng Vi bị dọa sợ đến nỗi tim đập “Thình thịch”, “Sao vậy? Ông có lời gì, xin cứ nói rõ.”
Biểu tình của lão Chung hơi dọa người, trái tim của Lăng Vi cũng run run theo.
Lão Chung thu tay về, nói: “Có mấy lời, tôi vẫn không thể trực tiếp nói cho cô biết được.”
Lăng Vi thật sự rất muốn hét lên: “Vậy ông đừng nói cho tôi biết nữa!” Chắc chắ không phải là lời gì tốt đẹp rồi, nếu ông ta muốn nói con của cô không giữ được, thì bây giờ cô thật sự không muốn nghe...
Lão Chung vội vàng nói, “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, không phải tôi muốn nói là cái thai không giữ được đâu, mà thành țử çɥñğ của cô khá mỏng, lúc mang thai đến tháng thứ bảy thứ tám, đứa bé trong bụng sẽ càng ngày càng lớn, sợ cô không đủ khả năng, dễ bị sinh non. Thậm chí có thể còn tồi tệ hơn... sinh đôi vất vả hơn so với sinh một rất nhiều, lấy ví dụ, một người phụ nữ mang thai, đứa bé sinh ra có thể nặng bảy cân(*), nhưng đổi lại là sinh đôi, hai đứa bé cộng lại mới được bảy cân. Mỗi đứa sẽ ba cân rưỡi... Thậm chí, có thể có thể có trường hợp đứa lớn đứa nhỏ. Nhỏ đến nỗi không đến ba cân rưỡi... Nếu sinh non, sẽ rất dễ xảy ra nguy hiểm. Ý của tôi là như vậy...”
(*) Một cân ở QT bằng 0,5 kg ở VN nhé
Lăng Vi cau mày, gật đầu nói, “Tôi đã từng đọc thấy những lời của ông ở trong sách thai sản. Tôi cũng đã có chuẩn bị ở trong lòng.”
Lão bác sỹ Chung nói: “Trước đây tôi không nói cho cô, là sợ cô ngày ngày lo lắng. Nếu tâm tình của cô không tốt, không ăn uống gì, không ngủ được, đứa bé sẽ phát triển rất chậm.”
Lăng Vi nghi ngờ hỏi, “Vậy tại sao bây giờ ông lại muốn nói cho tôi biết những chuyện này?”
Lão bác sỹ Chung nói: “Bởi vì... tôi nghe nói, chồng cô muốn đi đến núi Tần Lĩnh núi Đại Ba?”
Lăng Vi hơi nhướn mày, chăm chú nhìn lão Chung, “Bọn họ đi vào trong núi, có liên quan gì tới tôi?”
“Có liên quan!”
Lão Chung xác định gật đầu nói: “Trước kia tôi đã gặp một trường hợp, tình hình của người phụ nữ đó không khác gì với cô, đều có thành țử çɥñğ đặc biệt mỏng, lại là thể hàn, đều là tình trạng nguy hiểm giống cô. Sau đó trong lúc mang thai, cô ta vô tình ăn một loại thảo dược, đã giúp thai nhi ổn định, mười tháng sau cô ta mới sinh, đứa bé rất khỏe mạnh.”
Ánh mắt của Lăng Vi tỏa sáng, cô nhìn chằm chằm vào lão Chung hỏi: “ Có thể tìm được loại thảo dược này ở núi Đại Ba? Ý của ông là... Muốn sau khi bọn Diệp Đình vào núi, giúp tôi chú ý đến loại thảo dược này?”
“Không sai!” Lão Chung mỉm cười, “Người thông minh đúng là nói mấy câu đã hiểu ra.”
“Được, không thành vấn đề!”
Lăng Vi vui vẻ cười nói: “Lát nữa tôi sẽ nói với anh ấy. Bảo anh ấy giúp chúng ta mang trở về nhiều nhiều, sau này ông cho người khác dùng, cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
Lăng Vi ngọt ngào cười, thật ra thì tìm một loại thảo dược, cũng không cần chồng cô ra tay, chỉ cần tiểu đội bóng tối giúp một tay giải quyết là được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc