Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 337

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cô hỏi phục vụ quán bar: “Chỗ này của các anh có ai làm hướng dẫn viên không? Tôi muốn dẫn theo đội ngũ của mình vào rừng mưa nhiệt đới thám hiểm.”
Phục vụ bar lắc đầu một cái, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Cô cũng không hề tận lực đi tìm Lão Hắc, chỉ nhàn nhã ngồi uống rượu trong quán bar tại trấn York, tùy tiện nói chuyện với phục vụ bar. Lúc này, Lão Hắc đã chú ý đến cô.
Lão Hắc thấy cô gái này trông cũng xinh đẹp! Da tắng, eo nhỏ, chân thon… nhìn dáng ấp thôi cũng là một tuyệt sắc hiếm thấy!
Tại cái địa phương khỉ ho cò gáy của bọn chúng, có thể không đào đâu ra được một tuyệt sắc mỹ nhân như thế.
Lão Hắc ngứa ngáy, trong lòng thấy nhột nhột. Gã xoa xoa tay, tính đi qua chấm ʍúŧ…
Nói thật, ở cái địa phương như trấn York này, có kẻ muốn ૮ưỡɳɠ éρ giữa quảng chúng cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nếu ngày nào mà cũng phát sinh án cưỡng bách thì hôm đó mới chính là mới lạ!
Trong quán bar có không ít gã sói đói cũng nhìn An Kỳ Nhi chòng chọc.
Xung quanh cô có cả một vòng người, lúc Lão Hắc đi đến đã gạt tất cả sang một bên, gã híp mắt, ánh mắt đầy dâm tà quét qua quét lại khắp người An Kỳ Nhi.
Gã cười một tiếng, bảo phục vụ bar pha cho cô gái này một ly ‘huyết phù tâm’, huyết phù chính là một loại cỏ ở vùng này, có tác dụng mê huyễn người.
An Kỳ Nhi giả trang như một cô gái trẻ không biết gì, có vẻ sợ hãi nhìn gã. Lão Hắc nói: “Anh là người tốt, là trưởng đội tuần tra ở đây. Ly nước mà anh mời cô em, chính là đặc sản của trấn York bọn anh.”
Gã vừa nói, vừa lôi giấy chứng nhận của mình ra cho cô xem.
An Kỳ Nhi nhìn giấy tờ chứng nhận, cũng thoáng yên tâm hơn một chút. Cô cầm ly rượu lên, nhưng không dám uống, Lão Hắc cố ra vẻ thả lỏng cười một tiếng, cũng bảo phục vụ bar pha cho gã một ly y đúc.
Phục vụ bar đã quen với trò lừa bịp này của Lão Hắc, pha cho gã một ly có màu sắc giống hệt, nhưng không phải là ‘huyết phù tâm’.
Lão Hắc uống rượu, những kẻ xung quanh cũng ồn ào làm rộn, An Kỳ Nhi giống như cưỡi hổ khó xuống, đành đặt cái ly màu đỏ cạnh khóe miệng, từ từ uống chất lỏng màu đỏ trong cái ly đó vào.
“Khụ khụ ——” Rượu này cũng không cay quá, nhưng cô phải tỏ ra đây là lần đầu tiên mình uống rượu.
Lão Hắc cố ý nói những lời luyên thuyên: “Cô em, đến nơi này của bọn anh làm gì thế?”
An Kỳ Nhi nói: “Đến thám hiểm…”
Vừa nói, vừa có cảm giác đầu hơi choáng váng…
Lão Hắc xấu xa híp mắt cười: “Tửu lượng thấp vậy sao? Anh đây mang em đi sung sướng một chút nào.”
Vừa nói, vừa vác An Kỳ Nhi lên vai mình.
An Kỳ Nhi làm bộ giãy dụa, nhưng giãy thế nào cũng không thoát ra nổi.
Lão Hắc vác cô bước nhanh đi ra ngoài.
Đi: “Làm cái đếch gì đấy? Lão Hắc? Muốn ăn một mình hả? Bình thường cũng đếch thấy mày ở trong quán rượu, cả đám cùng lên, thế nào? Muốn độc chiếm một mình sao?”
Mấy gã khác trong quán bar cũng không nhịn được nữa! Loại tuyệt sắc như thế này, cả đời này bọn chúng cũng chưa chắc đã ᴆụng mặt được lần nữa!
Cô gái này quá con mẹ nó trắng trẻo, quá ngon!
Trong nháy mắt, cửa quán bar liền bị người chặn lại! Bọn đàn em của Lão Hắc cũng lập tức chia ra đánh nhóm người kia. “Ầm, rầm, bịch, phịch’ những âm thanh vang lên liên tiếp sau lưng, gã đá văng hai kẻ đang đứng cản trước cửa, cứ thế gánh thẳng mỹ nhân bước ra khỏi quán bar.
Lão Hắc vừa mới quẹo vào một cái hẻm nhỏ, đột nhiên trước mặt xuất hiện ba anh chàng dáng người cao lớn.
Vinh Phỉ híp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt, nguy hiểm giống hệt loài báo!
Lôi Tuấn nói với Diệp Đình: “Anh, hai chúng ta xem náo nhiệt thôi, xem tứ ca làm thế nào thu thập được tên tiểu tạp chủng này.”
Vinh Phỉ ‘binh’ một tiếng đánh thẳng vào mắt trái của đối phương.
“Đờ… ##$!%...” Đối phương chửi một loạt những chuỗi từ tục tĩu. Vinh Phỉ giơ một ngón tay lên với gã, bảo phiên dịch dịch lại lời nói này cho Lão Hắc: “Cô gái mà mày đang vác trên vai, là người dẫ đầu của bọn tao. Chúng tao tới đây thám hiểm, mày thả người dẫn đầu của bọn tao ra, tao sẽ đưa mày tiền!”
Lão Hắc nghe người phiên dịch nói xong liền cười lạnh một tiếng, vừa định rút susg đột nhiên nhìn thấy ba người đàn ông đối diện, dường như cũng rút súng ra cùng một lúc, lên nòng, sau đó nhắm ngay đầu gã!
Lão Hắc bị dọa sợ, vội vàng giơ hai tay lên…
Đàn em của gã hiện giờ đều đang ở trong quán bar, liều mạng tao sống mày ૮ɦếƭ với kẻ khác, lúc này nếu gã muốn gọi người thì thật đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa! Tròng mắt Lão Hắc đảo quanh một vòng, nói với phiên dịch: “Bảo với bọn họ, tao rất quen thuộc rừng mưa nhiệt đới này, có thể dẫn bọn họ vào đó.”
Phiên dịch nói xong, Diệp Đình và Vinh Phỉ, Lôi Tuấn cùng nhìn nhau một cái.
Vinh Phỉ cố ý nói: “Gã này muốn đánh chủ ý lên đội trưởng của chúng ta, rất nguy hiểm.”
Lão Hắc nháy mắt với phiên dịch, phiên dịch nhỏ giọng nói lại ý đại khái của câu kia cho gã.
Lão Hắc vội vàng đặt cô gái mà gã đang vác trên vai xuống, Lôi Tuấn và Vinh Phỉ cùng đỡ lấy An Kỳ Nhi.
Lão Hắc giơ hai tay, nói với phiên dịch: “Nói với họ, chỉ cần có tiền thì gã sẽ không đánh chủ ý lên cô gái này.”
Qua mấy lượt đàm phán, Lão Hắc đã thể hiện thành ý của mình. Vinh Phỉ lôi mấy xấp tiền ra, cân nhắc ở trong tay, nhưng mà… anh vẫn không yên tâm với gã Lão Hắc này.
Lão Hắc nhìn mấy xấp tiền kia, thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực.
Vinh Phỉ nói: “Tiền cho mày, cũng được! Nhưng mà, nhóm bọn tao cũng không thể đưa không số tiền này như thế. Lỡ như nửa đường mày chạy mất thì biết làm sao? Mấy người bọn tao cũng không muốn ૮ɦếƭ trong rừng mưa nhiệt đới.” Anh vừa nói, vừa lấy ra một viên thuốc: “Ăn nó! Chờ nhóm bọn tao ra khỏi rừng mưa nhiệt đới tì sẽ cho mày thuốc giải!”
Vinh Phỉ chĩa nòng súng vào đầu Lão Hắc.
Sau lưng Lão Hắc đang dựa thẳng vào tường, gã liếc nhìn về phương hướng quán bar một cái, hi vọng đàn em của gã có thể đánh xong nhanh nhanh một chút, rồi lao đến đây cứu gã! Trong lòng Lão Hắc hung hăng mắng chửi: bình thường cứ hay lượn qua lượn lại trước mặt gã, thế đếch nào đến lúc xảy ra chuyện lại chẳng thấy một mống nào trên phố?
Gã không biết rằng, trước khi đến đây chặn gã lại, thì Diệp Đình bọn họ cũng đã dọn dẹp hết đám người xung quanh đây rồi.
Vinh Phỉ giữ chặt miệng Lão Hắc, ép lão phải há to nuốt viên thuốc vào. Lão Hắc liều mạng trợn mắt móc họng, Vinh Phỉ liền đạp cho gã luôn một cước đập người vào tường.
“Ực..” Lão Hắc đã nuốt thẳng viên thuốc qua họng.
Vinh Phỉ cười một tiếng đầy vẻ lưu manh, trông còn côn đồ hơn Lão Hắc, anh cầm báng súng vỗ liên tiếp vào mặt Lão Hắc mấy cái, hỏi gã: “Lúc nào lên đường? Bọn tao cũng không muốn trì hoãn thời gian quá lâu.”
Phiên dịch nói lại cho Lão Hắc nghe, Lão Hắc đáp: “Vào rừng mưa nhiệt đới rất nguy hiểm, cần phải chuẩn bị hai ngày.”
“Cũng được, hai ngày sau, vẫn thời gian này, địa điểm này. Nhớ rõ chưa?”
Lão Hắc bị báng súng đập bùm bụp vào mặt, gã cố nén lửa giận lại, nói: “Được, không thành vấn đề…”
Vinh Phỉ cõng An Kỳ Nhi trên lưng, Diệp Đình và Lôi Tuấn lập tức che chở hai người họ, nhanh chóng biến mất trong con hẻm nhỏ.
Tiểu tổ Ám Ảnh thấy mấy người Đình ca đã rút lui ra ngoài, lúc này mới thu đội lại. Trong một góc gần con hẻm nhỏ, mấy tên thủ hạ của Lão Hắc đang nằm ngổn ngang.
Trở về nơi ở, Lý Thiên Mặc đang thu dọn tài liệu, thấy bọn họ trở lại, anh ta liền ngẩng đầu nhìn Vinh Phỉ chăm chú, hỏi: “Chị An Kỳ không bị thương chứ?”
Vinh Phỉ cong môi cười một cái: “Có anh cậu ở đây, có thể để chị dâu cậu bị thương được sao?”
Vinh Phỉ cười không ngừng được, dáng vẻ đúng kiểu đủ kiêu ngạo. Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ lắc đầu cười, nói: “Bên chỗ em cũng không có gì đột phá, mọi người thì sao? Thuận lợi không?”
Lôi Tuấn cho anh ta một dấu tay OK.
Lúc này, Vương Dần đi mua đồ dùng cũng đã trở lại.
Lần này bọn họ muốn vào rừng mưa nhiệt đới, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Bọn họ không phải là đi du lịch, chuyện liên quan đến tính mạng cũng không phải chuyện đùa.
Vinh Phỉ thu xếp ổn thỏa cho An Kỳ Nhi, quay đầu nói với mọi người: “Ngày kia, đến lúc đó chúng ta xuất phát! Chúng ta phải dùng mạng để chơi ván này, tất cả đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Hai ngày này, đoàn người bắt tay vào chuẩn bị vật tư để vào rừng mưa nhiệt đới.
Tiểu tổ Ám Ảnh vãn luôn theo dõi cái gã được gọi là ‘Lão Hắc’ kia, thế nhưng lại không phát hiện gã đi gặp Bạch Bình và hai vị giáo sư.
Chẳng qua có một điều bất ngờ, tiểu tổ Ám Ảnh lại phát hiện ra Giang Quân.
Mặc dù trên mặt Giang Quân đã gắn thêm một bộ râu quai nón, nhưng bọn họ vẫn lập tức nhận ra anh ta, bởi vì họ đã quá quen thuộc rồi.
Tiểu tổ Ám Ảnh báo cáo lại tin tức phát hiện ra Giang Quân với Diệp Đình.
Diệp Đình bảo Giang Quân tới.
Giang Quân nhận được địa chỉ, ngay lập tức liền chạy đến.
Lúc Giang Quân đến thấy trong phòng có đầy người, anh ta có chút kinh ngạc: “Sao mọi người lại đến đây nhiều vậy? Còn nhiều hơn cả bọn tôi…”
Nhóm người Diệp Đình tổng cộng là bảy! Còn bên phía anh ta là sáu người.
“Hai em cũng đến đây làm cái gì? Đây cũng chẳng phải là đi chơi?” Giang Quân nhíu mày nhìn Lăng Vi và Lý Thiên Mặc.
Lăng Vi nói: “Em rất có ích mà! Em phân tích vấn đề tương đối tỉ mỉ.”
Lý Thiên Mặc nói: “Em cũng có ích! Chưa từng nghe đến kỹ thuật hacker của em sao, tìm đâu ra được một người siêu đẳng như em trong thời gian ngắn thế này được chứ.”
Giang Quân bất đắc dĩ lác đầu một cái, anh ta nói tin tức chính mình tra được cho mọi người. Anh ta nói: “Mấy hôm nay tôi tra được đám người này có thể muốn vào rừng mưa nhiệt đới. bọn chúng muốn di dời những người bị hại vào trong căn cứ.”
Diệp Đình gật đầu, chuyện này cũng giống tin tức mà bọn họ điều tra được.
Giang Quân nói: “Tôi đã báo cáo với cấp trên về tình hình này, rất nhanh sẽ có thành viên của chiến đội quốc tế cải trang đến tiếp viện.”
“Tốt.” Diệp Đình cũng chia sẽ những tin tức mà bọn họ lấy được với Giang Quân, Diệp Đình nói: “Chúng tôi bắt ép được một gã trưởng đội tuần tra được gọi là’Lão Hắc’, gã này là người phụ trách quan trọng của chuyến vào rừng mưa nhiệt đới lần này. Đám người này vô cùng xảo quyệt, cho đến nay vẫn chưa để lộ ra vị trí giam giữ Bạch Bình và hai vị giáo sư, cho nên chúng tôi quyết định trước tiên đi cùng chúng vào rừng mưa nhiệt đới, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ cứu người về.”
Giang Quân gật đầu nói: “Cũng được, các anh làm rất tốt. Các anh đi cùng đám người này vào rừng mưa nhiệt đới, nhất định phải thật cẩn thận. Những kẻ này đều hung ác cùng cực, vì tiền mà chuyện gì cũng đều có thể làm được.”
Lý Thiên Mặc hỏi anh ta: “Anh Quân, anh không đi cùng bọn em sao?”
Giang Quân lắc đầu nói: “Anh không đi cùng được. Anh và đồng nghiệp của anh đã làm cảnh sát mấy năm rồi, điệu bộ giơ tay nhấc chân cũng là dáng vẻ của cảnh sát. Cho dù chúng ta có cực lực che giấu cũng khó mà tránh khỏi sẽ lộ ra sơ hở.”
Đoàn người đồng loạt gật đầu, vẫn là anh Quân thận trọng.
Lăng Vi nói: “Anh Quân nói đúng, vậy chúng ta vẫn sẽ giữ nguyên kế hoạch vào rừng mưa nhiệt đới. Anh Quân, còn anh hãy mang theo máy định vị, đi theo sau theo dõi hành tung của bọn em. Lúc nào bọn em dự định hành động thì sẽ gửi tín hiệu cho anh.”
“Được!”
Giang Quân và đoàn người thương lượng xong xuôi liền trở về đội ngũ cảnh sát của mình.
Trước lúc sắp lên đường, Diệp Đình vô cùng nghiêm túc nói với đoàn người: “Chúng ta sắp sửa vào rừng mưa nhiệt đới, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm, chuyện này còn liên quan dến an toàn tính mạng của Bạch Bình và hai vị giáo sư. Làm không tốt, mấy người chúng ta cũng sẽ bị thương. Thậm chí… xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Lôi Tuấn đặc biệt cười hì hì đúng cái kiểu muốn bị ăn đòn: “Gãy tay gãy chân thì cũng không có gì đáng sợ, chẳng qua nếu là liên quan đến cả cái mạng nhỏ này thì cũng không lợi lắm nhỉ.”
Anh ta cười đùa hí hửng, làm cho cả đoàn người đều trợn trắng mắt.
Vinh Phỉ cho anh ta một đạp: “Miệng quạ đen! Có thể nói cái gì tốt chút được không hả?”
Lôi Tuấn xoa xoa ௱ôЛƓ, nói: “Kaya cũng đã tính qua cho anh rồi, cô ấy nói anh đây mạng lớn, mấy người cũng đừng có mà kỳ thị anh đây nhá, có phúc quang của tiểu gia đây bao phủ, bảo đảm mọi người sẽ chuyển nguy thành an.”
Đoàn người cũng không vui nổi, có anh chàng này ba hoa mấy câu, chuyện vốn dĩ kinh khủng nghiêm túc, theo như lời anh ta cứ như là đang đi du lịch thôi vậy.
Tất cả cùng thu xếp lại hành trang của mình.
Lăng Vi đột nhiên nói: “Chuyện giáo sư Vương và giáo sư Trần bị bắt cóc, chúng ta phải nói cho tiểu bát biết.”
Lôi Tuấn nhìn sang phía cô, anh ta hơi cười rồi nói: “Chị dâu, em đừng có dọa người như thế, chúng ta không xảy ra chuyện đâu. Để cho tiểu bát biết thì sẽ khiến cậu ta nghĩ linh tinh theo cho mà xem. Chúng ta không nói với cậu ấy, chờ cứu được hai vị giáo sư ra ngoài rồi nói với cậu ấy sau cũng được.”
Lăng Vi lại lắc đầu: “Cái suy nghĩ này của anh không đúng, hai vị giáo sư là ba mẹ của tiểu bát, sinh mạng của bọn họ dang bị uy Hi*p, bất kể hiện giờ họ có đang gặp nguy hiểm hay không, bất kể chúng ta có thể cứu họ ra ngoài được hay không thì chuyện này cũng phải nói cho tiểu bát biết trước.”
Vương Dần cũng gật đầu: “Tôi cảm thấy tiểu Vi nói đúng đấy, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tốt, lỡ như xảy ra chuyện gì chúng ta biết giao phó lại với Tử A như thế nào? Ba mẹ của cậu ấy bị bắt cóc, nhưng cậu ấy vẫn không biết tí ti gì về chuyện này, như thế là không được. Cho dù cậu ấy biết chuyện này, muốn cuống cuồng đi theo đi chăng nữa nhưng đó cũng là chuyện cậu ấy nên làm, chúng ta phải để cậu ấy được biết.”
Ý kiến của Diệp Đình, Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi cũng là đồng ý nói chuyện này cho tiểu bát biết.
Lý Thiên Mặc nói: “Vậy thi hãy nói với cậu ấy đi. Chúng ta sẽ hỗ trợ hết sức, cũng phải giúp cậu ấy chuẩn bị tâm lý.”
Lôi Tuấn thấy tất cả mọi người cùng nghiêng về một phía, anh ta cũng chỉ nhún vai một cái, nói: “Mọi người nói cũng có lý, vậy thì hãy nói với tiểu bát đi.”
Diệp Đình bảo Giang Quân dùng thân phận cảnh sát kết nối với tiểu bát, sự việc nghiêm trọng, chuyện này thật sự không thể không nói cho tiểu bát.
Đúng lúc Vương Tử A không có ở căn cứ, anh ta đang ngồi xe đến nơi thí nghiệm kiểm tra dụng cụ.
Hiện giờ bọn họ đang nghiên cứu một loại kỹ thuật mới, chính là nghiên cứu về tỷ lệ giữa cao không gian và cao quang phổ.
Trên xe, trợ lý của anh ta là tiểu Kỳ đang báo cáo với cấp trên: “Phần thay đổi của dụng cụ cảm biến cũng thành công như ra-đa và quang phổ…”
Đèn tín hiệu trên cổ tay Vương Tử A liên tục nhấp nháy.
Anh ta biết đây là có người tìm mình, thế nhưng hiện tại anh ta không có cách nào nhận tín hiệu được.
Cho đến tận khi lái xe vào đến căn cứ thí nghiêm rồi, công việc hồi báo của tiểu Kỳ cũng hoàn thành.
Anh ta lập tức đi tìm người giám sát, có người giám sát ở đó rồi thì anh ta mới có thể nhận điện thoại hoặc tin nhắn.
Vương Tử A nhấn mở máy, thấy anh Quân nhắn đến một tin.
Anh Quân nói như này: “Tử A, anh muốn nói với em một chuyện, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Cha mẹ em bị bắt cóc rồi, đồn cảnh sát chúng tôi cũng đã lập án, cấp trên cũng ra lệnh truy bắt màu đỏ. Theo như chúng tôi tra xét được, cha em bị thế lực hắc bang quốc tế bắt đi, hiện giờ chiến đội quốc tế đã tham gia lực lượng cảnh sát để trợ giúp phá án. Cảnh sát định liên lạc với em, thế nhưng mãi vẫn không kết nối được. Mong em nhất định phải giữ kết nối giữa chúng ta. Vốn dĩ bọn anh cũng không định nói chuyện này với em đâu, nhưng sau khi cân nhắc, chuyện này chắc chắn pải để em được biết. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đi cứu cha mẹ em, có chuyện gì chúng ta sẽ liên lạc lại sau.”
“…” Vương Tử A kinh ngạc đến mức không thốt ra lời!
Ba mẹ của anh ta bị bắt cóc rồi? Lại còn là bang phái ngầm quốc tế?
Ba mẹ anh ta chính là giáo sư hiền lành bình thường mà thôi, sao lại chọc đến bang phái ngầm quốc tế kia được nhỉ?
Hiện giờ mấy người Quân ca đã đi cứu ba mẹ anh ta, có thể thấy được bọn họ đã tra xét mấy ngày nay, cũng đã có một ít đầu mối!
Đầu óc Vương Tử A nhanh chóng xoay chuyển, anh ta phải hỗ trợ! Anh ta phải hỗ trợ! Anh ta phải giúp như thế nào? Nhất định phải xin nghỉ để ra ngoài thôi!
Giám sát viên thấy sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng… liền nói: “Chủ nhiệm Vương, đây không phải chuyện nhỏ đâu, anh mau báo cáo với cấp trên ngay đi.”
Trợ lý tiểu Kỳ của anh ta cũng đầy vẻ kinh hoảng!
“Chủ nhiệm Vương… anh mau báo cáo xin nghỉ đi thôi!” Tiểu Kỳ kéo tay áo Vương Tử A một cái.
Lúc này, anh ta mới chợt phục hồi lại tinh thần. Cởi chiếc áo khoác dài màu trắng xuống, nới lỏng cà vạt một cái, nút thắt cà vạt khiến anh ta có một cảm giác khó thở.
Tiểu bát lau mồ hôi đang chảy thành dòng, lập tức gửi tin nhắn lại cho Giang Quân: “Vị trí của các anh, tình huống cụ thể, nhiệm vụ của tôi.”
Gám sát viên gửi tin nhắn này đi.
Trong lòng tiểu bát nóng như lửa đốt, giống hệt kiến bò trong chảo nóng, có cảm giác như chân cũng đứng không vững nữa.
Anh ta vừa chờ tin tức của Giang Quân, vừa báo cáo lại với cấp trên.
Báo cáo vừa mới gõ được một nửa, tin nhắn của Giang Quân đã đến: “Vị trí của bọn anh: Rừng mưa nhiệt đới New Line. Tình huống cụ thể: bọn anh đã tra xét mấy ngày nay, chắc chắn ba mẹ em sắp sửa bị mang vào căn cứ hút máu trong rưng mưa nhiệt đới. Nhiệm vụ của em chính là chờ tin tức của bọn anh. Lúc nào cần đến em, bọn anh sẽ thông báo tiếp sau.”
Vương Tử A cắn chặt răng, tiếp tục báo cáo.
Gõ xong báo cáo, ấn gửi đi. Ngay lập tức cấp trên liền phê chuẩn, cho anh ta nghỉ ba ngày, cho hai giám sát viên và tiểu Kỳ đi cùng anh ta, có thể tùy lúc nhận tin tức mà cảnh sát truyền đến.
Tâm trạng lúc này của Vương Tử A vô cùng đau xót! Anh ta không biết ba mẹ mình kết thù với ai, nếu như đã có liên quan đến thế lực ngầm quốc tế, như vậy chắc chắn đối phương không phải bắt cóc vì tiền, cũng không phải mạng người, rất có thể là bọn chúng muốn thứ đồ gì đó mà bọn họ không cho được.
Vương Tử A ngồi trong phòng gửi tin, sắc mặt ah ta vô cùng nặng nề! Anh ta mở laptop của mình, đo khoảng cách vị trsi chỗ Giang Quân gửi tín hiệu.
Anh ta vừa mới tĩnh tâm suy nghĩ lại, thế nên cũng không lập tức lên đường đi đến rừng mưa nhiệt đới New Line.
Anh ta quyết định ở lại căn cứ, bởi vì sở trường của anh ta chính là đo cự ly, cảm ứng của kẻ địch từ xa, nếu như giờ này anh ta chạy đến, chắc chắn sẽ không chỉ ảnh hưởng đến hành trình của mấy người Quân ca, mà còn trở thành phiền toái của bọn họ.
Nếu như anh ta vẫn ở căn cứ, thì có thể đo lường được hướng đi cự ly của kẻ địch, có thể kịp thời báo tin cho bọn họ!
Giang Quân và anh ta vẫn luôn giữ kết nối, Giang Quân nói: “Đình ca bọn họ đã lên đường, bọn họ bắt ép được một tên lính tuần tra. Gã lính tuần tả này sẽ áp giải Bạch Bình nữ sĩ và cha mẹ em vào rừng mưa nhiệt đới. Tôi và hai đồng nghiệp của mình sẽ đi theo phía sau. Còn ba đồng nghiệp khác sẽ ở ngoài làm người liên lạc của bọn tôi.”
Tiểu bát vô cùng kinh ngạc: “Đình ca cũng tới rồi?”
Giang Quân nói: “Đâu chỉ có Đình ca của em tới, còn có Lăng Vi, Lôi Tuấn, Vinh Phỉ, An Kỳ Nhi, Lý Thiên Mặc, còn cả một chú họ Vương nào đó nữa, chú Vương này là chồng của người bị bắt cóc tên Bạch Bình lần này.”
Tiểu bát nghe xong lời của Giang Quân, đột nhiên thấy nhiệt huyết dâng trào! Đoàn người đều đang cố gắng tranh thủ cứu người, anh ta tuyệt đối không thể rớt lại phía sau!
Tiểu bát phóng to bản đồ vệ tinh lên, anh ta nói: “Anh Quân, bây giờ vị trí của anh chính là ở vùng ven rừng mưa nhiệt đới. Gần chỗ anh đang có mấy chục người mai phục, cứ ba người một tổ, tổng cộng hai mươi mất tổ, ngay kế cận. Anh hãy giả dạng thành du khách, đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc